Chương 10: Văn Phỉ Nhiên

Lúc ấy còn là kết thúc nghỉ đông mới khai giảng, thời tiết vẫn rất lạnh, trên người cô gái chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, ngồi xổm trước cửa phòng ngủ run lẩy bẩy. Tuy Thư Sầm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng động lòng trắc ẩn, đưa sữa bò nóng mới mua cho cô ấy.

Mới đầu cô gái còn nói không cần với cô, sau đó thấy Thư Sầm kiên trì nên nhận lấy chai sữa bò kia, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.

Từ sau ngày đó, thỉnh thoảng Thư Sầm về phòng ngủ sẽ thấy trên bàn có thêm một ít đồ ăn vặt. Thư Sầm hỏi bạn cùng phòng, bạn cùng phòng nói là Trần Điềm Điềm phòng bên mang tới đặt ở đó. Sau đó Thư Sầm cũng sẽ mua ít đồ ăn vặt trở về, đặt lên trên bàn Trần Điềm Điềm.

“Sau đó tôi lại thấy cậu ấy ngồi xổm ở cửa phòng ngủ…”

Lần đó trên người Trần Điềm Điềm ngay cả một bộ quần áo mỏng cũng không có, mặc một chiếc áo ba lỗ, nửa người dưới chỉ có một chiếc qυầи ɭóŧ, Thư Sầm thấy trên tay và trên đùi cô ấy đều có vết thương xanh tím.

Diện tích của những vết thương đó không to, nhưng vết thương mới chồng lên vết thương cũ, xanh tím nhìn trông rất ghê người.

Đến bây giờ Thư Sầm vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Trần Điềm Điềm bị cô bắt gặp trên mặt hiện lên lúng túng và chua xót.

Thư Sầm nhìn vết thương trên người Trần Điềm Điềm, không dám phỏng đoán thêm trong lòng, chỉ tiến vào phòng lấy áo khoác và quần cho Trần Điềm Điềm, hai người cứ ngồi ở giữa cầu thang nói mấy câu như vậy.

“Đây là chuyện khi nào?” Vẻ mặt Dương Lâm nghiêm túc nghe: “Hai người nói chuyện gì?”

“Chính là một tuần trước.” Thư Sầm nghĩ một lát, nói: “Tôi không có mặt mũi hỏi vết thương trên người cậu ấy, cậu ấy cũng không nói, cho nên chỉ nói linh tinh mấy câu.”

Ngày đó thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới lúc tắt đèn. Thư Sầm vốn muốn để Trần Điềm Điềm đến phòng mình ngủ, nhưng bạn cùng phòng của Trần Điềm Điềm lại vươn đầu ra bảo cô ấy đi vào, Trần Điềm Điềm lập tức cười nói tạm biệt với cô, vào phòng ngủ.

Sau đó cô không gặp Trần Điềm Điềm, nhưng mà ngày hôm sau về phòng ngủ thấy trên ghế là quần áo mình cho Trần Điềm Điềm mượn hôm qua và một túi kẹo sữa nhỏ. Thư Sầm nghĩ có lẽ sau này sẽ có ngày bọn họ thành bạn, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ tới sau đó sẽ là vĩnh biệt.

Việc dò hỏi mới kết thúc, cảnh sát hình sự Vi Bàn mặc thường phục gõ cửa xe. Dương Lâm quay đầu hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt nhìn người đàn ông đi theo sau anh ta tới trước tiên.