Chương 27: Cậu rất được nam sinh hoan nghênh. (1)

Thời điểm tan học buổi chiều, Quách Tiểu Trân mời Bùi Ngôn đi tới nhà cậu ấy chơi, nói là nhà cô ấy còn mấy chục cuốn tiểu thuyết trân quý nhất định cô phải lấy về đọc. Tình bạn giữa con gái với nhau chỉ cần hâm nóng một chút có khi so với tình yêu cuồng nhiệt còn ngọt ngào hơn.

Lúc Bùi Ngôn và Quách Tiểu Trân khoác tay nhau đi ra khỏi phòng học, Tống Bách Ngạn phía sau ánh mắt oán phụ thiếu chút nữa có thể hóa thành thực thể đuổi theo cô, nhưng bị Bùi Ngôn mặt không đổi sắc làm lơ đi.

Quách Tiểu Ngôn che miệng cười trộm: “Tống Bách Ngạn có phải muốn đi cùng chúng ta không? Aiyaaa yêu rồi yêu rồi!”

Bùi Ngôn:...

Không cần nghĩ cũng biết cậu ấy lại đọc trong tiểu thuyết.

Khi con người ta nói đến chuyện mà mình thích thường sẽ giống như trở nên vô cùng cuồng nhiệt, Quách Tiểu Trân đem hết thảy số tiểu thuyết cất giấu ở dưới giường ra, một quyển một quyển dúi vào trong lòng Bùi Ngôn.

“Cái này! Cái này là nói về nữ minh tinh và tổng tài, bao dưỡng ra chân ái, hơn nữa ---- “ Quách Tiểu Trân hắc hắc cười hai tiếng, “thịt rất thơm!”

“Cái này cũng hay, tình yêu tuyệt đẹp của công chúa mất nước và đại tướng quân, rất ngược nhưng cũng siêu hay hu hu hu...”

Cuối cùng khi Quách Tiểu Trân đưa cô ra khỏi cửa nhìn thấy cô ôm một chồng lớn cao tới che mất tầm mắt, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Sao mà không cẩn thận đưa cho cậu nhiều như vậy, chủ yếu là mỗi cuốn đều rất hay... Cậu có cầm được không?”

Có chút nặng nhưng đối với Bùi Ngôn thì trọng lượng này vẫn ổn, Bùi Ngôn uyển chuyển từ chối kiến nghị muốn đưa cô về nhà của Quách Tiểu Trân, tự mình ôm sách xuống lầu chậm rãi về nhà.

Nhà Quách Tiểu Trân cách trường không xa, đi bộ khoảng cách không đến 1 km. Nhưng cô thuê phòng là ở tiểu khu phụ cận sau trường học, Quách Tiểu Trân nhà cách cổng trước gần hơn, Bùi Ngôn muốn về còn phải đi xuyên qua khuôn viên trường sau đó ra từ cổng sau.

Khi tới cổng trường, hai tay ôm sách của Bùi Ngôn có chút tê mỏi, dứt khoát đặt sách lên mặt đất chuẩn bị nghỉ một lát lấy sức. Bùi Ngôn nâng lên cánh tay, dùng sức lắc lắc cơ bắp bị đau nhức, khi chuẩn bị một lần nữa ôm chồng sách lên phía sau liền truyền đến một thanh âm ôn hòa có lễ: “Có cần tớ giúp gì không?”

Bùi ngôn xoay người, Thời Dư đang đứng dưới tàng cây cách cô khoảng chừng ba mét, gương mặt mỉm cười nhìn cô.

“Không cần.” Bùi Ngôn đang muốn nói tự mình có thể mang được, Thời Dư đã đi về phía cô, bước lên trước một bước khom lưng ôm lên chồng sách.

Cứu mạng... Cuốn sách trên cùng in chữ màu hồng chói lọi [Được tổng tài sủng 108 ngày], Bùi Ngôn nháy mắt ngón chân chà chà mặt đất, xấu hổ đến không chỗ dung thân. Nhưng Thời Dư chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua mặt bìa, trên mặt không có nhiều cảm xúc dư thừa, giống như trong tay đang ôm chỉ là tài liệu học tập bình thường.

Chênh lệch chiều cao giữa nam và nữ thật sự lớn, chồng sách cao ngang tầm nhìn của Bùi Ngôn lại chỉ miễn cưỡng che khuất cằm Thời Dư.

Hắn mở miệng hỏi: “Tớ nhớ là cậu sống ở phụ cận chỗ này nhỉ? Tớ đưa cậu về.”

Bùi Ngôn sững sờ nhìn chằm chằm hắn, hắn biết về nàng nhiều vậy à.

Như là đoán được nghi vấn của cô, hắn giải thích nói: “Khi tớ tập hợp thông tin cá nhân của lớp, chỉ là vừa vặn nhớ kỹ địa chỉ của cậu, cũng không phải cố ý nhìn trộm thông tin riêng tư của cậu.”

“À.” Bùi Ngôn đuổi kịp bước chân của hắn, “Tôi cũng không hoài nghi cậu, người tốt như cậu, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện này.”

“Hóa ra cậu tín nhiệm tớ như vậy, cậu không sợ tớ kỳ thật là kẻ lừa đảo sao?”

“Đương nhiên.” Thực ra Bùi Ngôn muốn nói, rốt cuộc chúng ta ở chung lâu như vậy, tôi còn có một chút hiểu cậu, nhưng nói ra miệng lại biến thành: “Rốt cuộc cậu thoạt nhìn chính là người tốt.”

Thời Dư nghe vậy trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt: “Bùi Ngôn đồng học hóa ra là người dễ dàng trông mặt mà bắt hình dong như vậy.”