Chương 28: Cậu rất được nam sinh hoan nghênh. (2)

“Trông mặt mà bắt hình dong đối với cậu cũng không phải chuyện xấu.” Bùi Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, nhìn vào sườn mặt hắn, trộm ở trong lòng so sánh với hắn sau này khác biệt có bao nhiêu lớn.

Kiểu tóc không giống nhau, nam sinh trong trường không được phép để tóc quá dài, tóc bị cắt thành kiểu tóc ngắn thường thấy, nhưng vì có gương mặt phụ trợ nên không nhìn ra vẻ quê mùa khô khan. Sau này tóc Thời Dư dài hơn một chút, tóc mái rũ xuống dưới, người trông có vẻ càng ôn nhu tinh xảo hơn. Bác sĩ khác trẻ tuổi cũng đã bắt đầu trọc đầu, tóc trên trán lùi về sau, chỉ có hắn vẫn như cũ phát sáng khỏe mạnh, soái khí bức người.

Ký ức của Bùi Ngôn về Thời Dư là mị lực thành thục còn giàu có, có sự ổn trọng vượt qua bạn bè cùng tuổi, đối với chuyện gì cũng không chút gợn sóng, liền ngay cả khi trên giường cũng nhẹ nhàng, tao nhã.

Người ở trước mắt không giống, mặc đồng phục trường, ngũ quan còn chưa trải qua lễ trưởng thành, chưa có đĩnh bạt tuấn tú như sau này, càng gần với vẻ đẹp nam sinh cao trung thanh tú, mang theo ngây ngô sạch sẽ.

Thoạt nhìn vào thật ngây thơ, thật đáng yêu a...

Giang Việt cùng Tống Bách Ngạn đều là cô một đường nhìn theo, đối với bộ dáng cao trung của bọn họ Bùi Ngôn cũng nhớ rõ rành mạch, cho nên khi gặp lại cũng không có dao động gì. Chính là Thời Dư không giống, ký ức cô đối với hắn thời cao trung cũng chỉ có thân phận bạn học cùng lớp, Bùi Ngôn trong lòng luôn có một loại cảm giác mới lạ.

“Thời Dư, có ai nói với cậu rằng cậu rất đẹp trai không?”

Thời Dư ngẩn người, ngay sau đó bật cười, “Hình như là có, nhưng mà không có ai nói trắng ra như vậy.”

“À.” Bùi Ngôn không thuận theo mà buông tha: “Vậy cậu cảm thấy tớ xinh đẹp không?”

Thời Dư quay đầu nhìn cô, ánh mắt chỉ hơi dừng lại trên gương mặt cô khoảng một giây, sau đó liền rũ mắt, trên mặt lộ ra nhu hòa: “Cậu rất được nam sinh hoan nghênh.”

Câu trả lời rất giảo hoạt nha.

“Thế có bao gồm cậu à?”

Sắc trời tối dần, đèn trong khuôn viên trường vừa vặn sáng lên, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt Thời Dư phá lệ ôn nhu, hắn rũ mắt xuống suy tư một hồi, cuối cùng cười khẽ lên: “Tớ cũng là nam sinh mà.”

Lời âu yếm quanh co lòng vòng mới tới tai, Bùi Ngôn sửng sốt hai giây mới phản ứng được ý tứ của hắn, bỗng chốc cảm thấy mặt nóng lên.

Thật rung động...

Rõ ràng là cô muốn thả thính nam sinh cao trung người ta trước, sao có thể mới như vậy đã không biết cố gắng, chỉ một câu như vậy đã bị “thính” đến mức tim đập nhanh hơn.

Bùi Ngôn nhìn hắn, hắn lại như cũ mặt không đổi sắc, trên mặt vẫn là ý cười ôn hòa, cùng vẻ mặt bác sĩ ở sau này thong dong bình tĩnh kia có bóng dáng hơi trùng hợp.

Cô đột nhiên rất nhớ Thời Dư.

Khi Bùi Ngôn lấy chìa khóa mở cửa cố ý nhìn qua của phòng Tống Bách Ngạn phía sau, mắt mèo hình như không có lộ ra ánh sáng, không biết có phải hay không hắn không về nhà mà đi tiệm net chơi game rồi.

Bùi Ngôn mở cửa, nhận lấy tiểu thuyết trong tay Thời Dư, đối với hắn nói lời cảm tạ: “Thật là quá làm phiền cậu.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”

Hắn xoay người nói phải đi, Bùi Ngôn gọi lại hắn: “Cái kia... Cậu có muốn vào trong ngồi một lúc không? Tớ pha cho cậu chén nước, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”

Thời Dư đứng ở cửa, nhìn thoáng qua Bùi Ngôn đối với hắn đưa ra lời mời, lễ phép đối với cô mỉm cười nói: “Đã trễ thế này, tớ và cậu ở cùng nhau đối với cậu có ảnh hưởng không tốt. Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai gặp.”

Bùi Ngôn trơ mắt nhìn thân ảnh biến mất ở sau thang máy, thật thất bại mà đυ.ng đυ.ng đầu vào cửa: “Trời ơi, hắn cao trung tử tế như vậy, mình khi nào mới ngủ được hắn a...”

Sau một hồi thở ngắn thở dài, vẫn là chỉ có thể tự mình an ủi: “Không vội không vội, không cần đem người dọa mất...”