Chương 31: Chờ cậu trở về (3)

“Chỉ là một lời đề nghị mà thôi, cậu không cần quá khẩn trương, càng không cần tự trách. Hiện tại không muốn kết hôn cũng không sao, tớ chỉ hy vọng, cậu có thể cho tớ một cơ hội xếp hàng ưu tiên.”

Thanh âm Thời Dư rất êm tai, cùng với con người hắn giống nhau, giống âm thanh nhỏ giọt của chất lỏng, trầm tĩnh ôn nhu. Hắn dùng thanh âm dễ nghe như vậy bên tai cô mê hoặc nói: “Suy xét đến tớ đi, tớ có nhà có xe, công việc coi như ổn định, thân thể cũng coi như khỏe mạnh, không có sở thích xấu... Cậu đối với tớ cũng đủ hiểu rõ, không cần lo sẽ bị lừa, không phải sao?”

Mới không có hiểu rõ đâu...

Ai có thể nghĩ một người vô thanh vô thức lại đột nhiên đối với cô nói những lời nói không thể chống cự, hắn đem bản thân xuống thấp như vậy, nếu cô cự tuyệt, có phải cô giống như thật không biết tốt xấu.

Rung động đương nhiên là có, nhưng Bùi Ngôn vẫn nỗ lực bảo vệ bức tường phòng thủ lung lay sắp đổ của mình.

“Cậu để tớ nghĩ đã...”

“Không vội.” Thời Dư hôn cô, “Tương lai còn dài, cậu muốn bao lâu đều có thể.”

Ngày hôm sau khi hắn đưa cô ra khỏi cửa còn không yên tâm hỏi: “Không cần tớ đi cùng cậu sao? Cùng tớ đi tham dự hôn lễ của bạn trai cũ hẳn là cũng không khiến cậu mất mặt.”

Bùi Ngôn cười: “Đâu phải phim truyền hình, còn muốn tớ vênh váo tự đắc nắm tay cậu khoe ra cho hắn xem sao? Bác sĩ vẫn an tâm đi làm đi, cứu người chữa thương so với chuyện tham gia hôn lễ đáng giá hơn nhiều!”

Thời Dư nhìn cô trang điểm xong thay giày ra cửa, hôm nay cô mặc chính là bộ váy liền áo màu vàng nhạt, lề váy còn thêu một vòng cúc non nhỏ, là Thời Dư chọn cho cô, đơn giản hào phóng, lại không mất đi sự ưu nhã, rất hợp với cô.

“À đúng rồi ---- “ trước khi chuẩn bị vào thang máy cô lại đột nhiên đi vòng trở về, “Chờ tớ tham gia hôn lễ trở về, nói không chừng tớ liền có đáp án cho cái vấn đề ngày hôm qua.”

“Tớ muốn xác nhận có phải tớ thật sự đã không còn cái gì nữa hay không, như vậy, tớ mới biết có thể tớ không phải vì giận dỗi mà là thực sự muốn cùng cậu ở bên nhau, như vậy đối với cậu mới xem như là công bằng.”

Nhìn biểu tình ngốc lăng khó có được của hắn, đôi mắt Bùi Ngôn cong cong, cười rộ lên: “Nhưng mà, cũng có khả năng tớ sẽ không đáp ứng nha.”

“Không sao cả.” Hắn mỉm cười nói: “Đây là quyền tự do của cậu.”

Đại khái là bị thái độ suy xét cho hắn của cô khiến hắn động dung, hắn tiến lên ôm cô một chút.

“Tớ chờ cậu trở về, buổi tối gặp.”