Chương 30: Chờ cậu trở về (2)

Cô rũ mắt xuống, có chút ảo não mà nói: “Tớ có phải quá để ý hay không... Không phải vì còn thích, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi.”

Không cam lòng chỉ có một mình cô chịu nhiều đau khổ như vậy, hắn lại có thể dễ dàng như trở bàn tay mà có cuộc sống sinh hoạt mới, như vậy những gì cô trải qua càng khiến cho cô như trở thành một vai hề đang diễn kịch một mình, khiến cô không chỗ dung thân.

Thời Dư xoay người cô lại, ôm vào trong lòng, thanh âm ôn hòa có lực trấn an: “Tớ biết.”

Rõ ràng không phải rất khổ sở, nhưng mà sau khi bị hắn ôm như vậy, sẽ không tự chủ được mà trở nên yếu ớt, ủy khuất.

Bùi Ngôn đem hốc mắt đã lên men vùi vào lòng ngực hắn, thanh âm rầu rĩ nói: “Sớm biết thế tớ cũng kết hôn sớm một chút, gửi cho hắn cái thiệp mời và một đại lễ bao, còn phải đem ảnh cưới in ra gửi cho hắn một bản.”

Đôi tay đang muốn trấn an cô đột nhiên ngừng lại động tác, chụp lấy cổ tay cô: “Nếu cậu muốn kết hôn, với ai?”

“A?” Bùi Ngôn ngẩng đầu, “Tớ chỉ là giả thiết thôi, không có thật sự muốn kết hôn.”

Thời Dư chậm rãi sát gần vào khuôn mặt cô, Bùi Ngôn nhìn thấy từ trong đôi mắt ôn hòa của hắn là biểu tình sững sờ của mình, cô rất thích từ trong đôi mắt của người khác nhìn thấy mình, như thể cô là toàn bộ, là duy nhất, như là được yêu thương chuyên chú và thành kính.

Thời Dư dùng chóp mũi điểm lại chóp mũi của cô, thấp giọng hỏi: “Vậy nếu như muốn kết hôn, có thể ưu tiên suy xét tôi không?”

Quá phạm quy!

Bùi Ngôn lắp bắp: “Cậu, cậu đây... Đây là đang cầu hôn sao?”

“Xin lỗi, tớ có phải nên chuẩn bị hoa tươi và nhẫn trước không?”

“Không phải...” Bùi Ngôn hơi chút lui lui về sau, tầm mắt rũ xuống rơi trên hoa văn trên sàn gỗ, nhấp môi nói: “Tớ còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn này.”

Tuy rằng rất vô trách nhiệm, nhưng Bùi Ngôn xác thực nghĩ như vậy. Ảo tưởng cùng chờ mong của cô về hôn nhân đều bị Giang Việt dần dần tra tấn đến hầu như biến mất không còn nữa. Cô không còn sức lực để nỗ lực thích một người, trả giá nhiều công sức như vậy nhưng cuối cùng vẫn chỉ rơi vào kết cục công dã tràng.

Tình yêu quá nhiều thay đổi. Thời Dư rất tốt, rất ôn nhu, nhưng chính là quá ôn nhu, giống như bọt biển hư ảo giả dối. Bùi Ngôn căn bản không thể khẳng định bọt biển chắc chắn sẽ không tan, Thời Dư có thể vĩnh viễn tốt như vậy hay không, cùng cô đi hết cả đời.

Cho nên cô tình nguyện giả ngu hưởng thụ ái muội hiện tại, không có định nghĩa chuẩn xác mối quan hệ hiện tại. Như vậy, ít nhất đến một ngày, Thời Dư phải rời đi, cô cũng không phải khổ sở như vậy.

“Xin lỗi... Tớ giống như rất không phụ trách, nếu như cậu muốn kết hôn sớm một chút, cũng có thể cùng những người khác thử xem, tớ nhất định sẽ không chán ghét cậu như chán ghét Giang Việt.”

Lời này nói ra chính cô cũng cảm thấy quá ác liệt, vì thế, ánh mắt luôn dao động không dám nhìn biểu tình hắn.

“Đồ ngốc.” Thời Dư nâng cằm cô lên, để cô cùng hắn đối mặt, vẫn là ánh mắt chuyên chú ôn nhu như cũ, hắn rơi xuống một nụ hôn ở bên môi cô: “Tớ muốn kết hôn vì nếu người kia là cậu, chứ không phải vì muốn kết hôn nên mới kết hôn.”