Chương 9: Câu dẫn nam sinh cao trung (1)

Tống Bách Ngạn hôm nay ngủ thật sự sớm.

Thuê nhà sống một mình chỗ tốt chính là không ai quấy rầy hắn làm chiến sĩ thức đêm, ban ngày đi học thì ngủ, buổi tối lại thức đêm đến hừng đông, dù vậy cũng không ngại hắn có thể ở lớp mũi nhọn đứng vững gót chân với cái thành tích không tồi. Người so với người có thể làm người tức chết, hắn nếu như nỗ lực một chút không chừng có thể cùng Giang Việt sóng vai, hướng tới thành tích top 10 toàn khối.

Nhưng hôm nay hắn không có tâm tình, trong đầu toàn là câu nói ý vị thâm trường trước cửa phòng kia của Bùi Ngôn “cậu đoán xem”. Mua nhầm một bộ trang bị trò chơi, ngón tay lướt lướt, bị đồng đội mắng rất nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể tắt máy tính, nằm trên giường lăn lộn tự hỏi, Bùi Ngôn rốt cuộc là có ý gì.

Người thật sự có thể trong một đêm liền thay đổi lớn vậy sao? Ngày hôm qua hắn vẫn chỉ có thể ngồi bàn sau lưng Bùi Ngôn, nhìn sườn mặt Bùi Ngôn vì luôn hướng về Giang Việt, nhìn cô khi thấy Giang Việt ánh mắt không tự giác được mà tỏa sáng.

Hắn chưa bao giờ nghi ngờ chuyện Bùi Ngôn thích Giang Việt.

Cho nên trước nay hắn đều không biểu hiện gì quá nhiều, chỉ là ngẫu nhiên tiếp tục vui đùa trên danh nghĩa, nói thật lòng thì, Bùi Ngôn chỉ xem hắn như đang đùa cợt.

Chính là, ánh mắt Bùi Ngôn nhìn hắn hôm nay, là ánh mắt mà hắn từ trước tới nay không dám hy vọng xa vời, giống như ánh mắt cô nhìn Giang Việt.

Mở ra đoạn chat trong điện thoại, tin nhắn lần trước hắn nhắn với Bùi Ngôn vẫn là Bùi Ngôn tới hỏi hắn sinh nhật Giang Việt là khi nào. Trước đó nữa, đối thoại của bọn họ đều chỉ lễ phép khách khí mà xoay quanh Giang Việt.

Muốn bấm vài chữ lại xóa đi viết lại, sửa chữa vài lần, liền một câu “có đó không?” đều không dám gửi, cuối cùng trực tiếp ôm di động ngủ rồi.

Khi bị tiếng chuông đánh thức, Tống Bách Ngạn vừa mơ thấy Bùi Ngôn cùng hắn nắm tay, muốn biết sau khi hai mắt nhìn nhau thì xảy ra chuyện gì, kết quả liền từ trong mơ tỉnh lại, đương nhiên ngăn không được mất mát.

Oán giận tìm kiếm di động, thầm nghĩ tốt nhất là gọi có việc gấp bằng không hắn nhất định gϊếŧ chết tên ở đầu giây bên kia. Cầm lấy di động, vừa thấy tên người gọi lập lòe trên màn hình thiếu chút nữa làm hắn cho rằng chính mình còn đang nằm mơ.

“Bùi Ngôn, làm sao vậy?” phản ứng đầu tiên là cô gặp nguy hiểm gì mới gọi điện thoại muộn như vậy, nhưng thanh âm Bùi Ngôn ở điện thoại bên kia còn tính là bình thường, mang theo một chút ôn nhu cảm phiền nói: “Xin lỗi nha, tôi có phải làm phiền cậu rồi không? Cái kia.. Cậu có thể mở cửa cho tôi không?”

Tống Bách Ngạn vội đeo dép lê chạy như bay tới mở cửa, cửa vừa mở ra, Bùi Ngôn mặc áo ngủ ngượng ngùng đứng ngoài cửa.

Vẫn là mùa xuân tháng tư, thời tiết không phải quá nóng, nhưng trên người Bùi Ngôn lại mặc váy ren hai dây màu trắng, kiểu dáng thấp ngực khiến trước ngực cô lộ ra một mảnh trắng nõn mềm mại, Tống Bách Ngạn nháy mắt cảm thấy mặt nóng lên.

“Xin lỗi... Tôi trước khi đi ngủ xem một bộ phim kinh dị, giờ quá sợ hãi nên không ngủ được, tôi có thể ngủ cùng cậu được không?”