Chương 10

Lão Hứa đầu bần cùng, sao có thể có đường đỏ để ăn? Hồ thị nói tới nước đường đỏ, đó là do hôm tết đoan ngọ, Hồ gia cữu cữu mang tới cho, nhưng cũng chỉ là một bịch nhỏ thôi, Hồ thị tiếc của không dám ăn, cất đến tận bây giờ, khí trời này khiến nó chảy ra dính lại. Hứa Tam Hoa không thích uống thứ đó, nàng xua tay, khom người xuống quấn ống quần lên cao, cầm cái mũ treo phía sau cửa, vội lắc mình vọt vào trong màn mưa.

Hồ thị thấy thế thì thở dài, kim châm trong tay xém chút nữa là đâm vào thịt. Khuê nữ thế này, sau này làm sao mà gả ra ngoài được.

Hứa Tam Hoa đi ra khỏi sân nhà, nhanh chóng chạy ra sau núi.

Sở dĩ thôn Cô Sơn được gọi là thôn Cô Sơn bởi vì thôn nằm bên cạnh một ngọn núi lớn, mà ngọn núi này tên là Cô Sơn, hơn nữa núi này không chỉ có một ngọn, mà là một dãy núi lớn chập chùng.

Bình thường người trong thôn thường đi chặt củi, tìm kiếm sơn trân dị bảo và những thứ khác trong hai ngọn núi gần thôn. Nếu đi vào trong thâm sơn rừng rậm, cho dù có hai cái lá gan bọn họ cũng không dám đi.

Đều nói thâm sơn có gấu mù, lại có lão hổ, cũng chỉ có những hộ săn bắn vì kế sinh nhai mới dám mạo hiểm đi vào.

Mưa rơi nặng hạt, đường núi không dễ đi, nhưng Hứa Tam Hoa đã từng đi qua nhiều con đường còn gian nan hơn, đối với nàng mà nói, đường núi này không đáng kể. Chân nàng bước vững vàng, rất nhanh đã lên tới đỉnh núi, đúng lúc nhìn thấy thân ảnh kia vẫn chưa đi vào thâm sơn.

Nàng dừng lại một chút, sau đó vẫn nhấc chân vào theo.

Trong thâm sơn cùng cốc thế này có rất ít người tới, trên mặt đất phủ đầy lá khô, bị mưa rửa trôi, cơ bản không dễ đi.

Hứa Tam Hoa chưa từng tới nơi này, nhưng sợ bị mất dấu nên nàng chạy như bay, không nhìn kỹ đường nên bị vấp, ngã xuống như bùn nhão, vừa mới đứng lên liền nhìn thấy một đôi giày rơm trước mặt.



Ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt đen láy của Từ Xán, trong đôi mắt còn hiện lên vẻ nghi hoặc.

Hứa Tam Hoa nhanh chóng đứng vững, gần như nhìn thẳng vào Từ Xán, nàng không khỏi kinh ngạc, không ngờ tiểu tử này lúc này lại trông như vậy. Bây giờ còn cao gần bằng nàng, sau này không biết ăn phải thứ gì mà liền nhảy vọt cao tới tận tám, chín thước!

"Ngươi là Hứa Tam Hoa ở cách vách sao? Ngươi đi theo ta làm gì?" Từ Xán thấy nàng cổ quái nhìn mình chứ không nói gì, đành phải tự mình lên tiếng.

Trong thôn, Tử Xán sống một mình, nhà hắn nhiều thế hệ làm nghề săn bắn, ông nội hắn bị gấu mù đánh chết, cha hắn trong lúc đi săn đã bị thương ở chân, trong nhà trôi qua không được tốt, sau đó nương hắn lại bỏ hắn để đi theo người khác, lúc đó hắn chỉ mới mấy tuổi đầu, cùng cha sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng không lâu sau, cha hắn cũng qua đời, chỉ còn lại một mình hắn cầm chiếc cung tiễn mà ông nội và cha đã để lại, dựa vào bản lĩnh săn thú mà tự nuôi sống bản thân.

Quanh năm suốt tháng, phần lớn thời gian hắn đều ở trong núi, bắt được con mồi liền lập tức mang lên trấn trên đổi lấy tiền. Người trong thôn ít khi nhìn thấy hắn, nhưng bởi vì hắn sống ở nhà cách vách lão Hứa gia, nên từng gặp qua người nhà lão Hứa gia.

Bởi vì Hứa Nhị Thụ từng nhìn thấy hắn khiêng một đầu lang lên thị trấn, cho nên vụиɠ ŧяộʍ gọi hắn là Lang thiếu niên, vô cùng sợ hãi hắn.

Hứa Tam Hoa và Từ Xán cũng không quen thuộc gì với nhau, mặc dù trong thôn là hàng xóm ở cạnh nhau nhưng bọn họ hầu như không nói chuyện, Từ Xán không rõ người này đi theo hắn lên đây làm gì, thôn bá Hứa Tam Hoa trời sinh thần lực, hắn đã từng nghe qua, nhưng cũng chẳng liên quan gì tới hắn, bọn họ không quen nhau.

Nhưng chỉ có Hứa Tam Hoa biết, đời trước một mình nàng rời khỏi thôn Cô Sơn, đi lang thang khắp nơi tìm đường mưu sinh. Một lần, cơ duyên xảo hợp mà gặp được Từ Xán đã trưởng thành, còn được hắn cứu một mạng, đi theo hắn, ăn uống đồ của hắn trong một khoảng thời gian dài.

Hứa Tam Hoa nhớ rõ, kiếp trước hắn rời khỏi thôn Cô Sơn sớm hơn nàng, sau khi quen thuộc với nhau, nàng từng nghe hắn nói qua một chuyện, chính là một lần trời mưa, hắn vào núi săn thú, đã gặp phải gấu mù.