Chương 11

Bị gấu mù đuổi theo, hắn dốc hết sức bình sinh mà chạy trối chết, cũng chính vì vậy mà bị mất đi một cánh tay.

Khi đó, Hứa Tam Hoa nghe được câu chuyện cũ của hắn, nàng còn tiếc nuối tại sao hắn lại bị mất một cánh tay phải, nếu không, ngày tháng hắn phiêu bạt giang hồ cũng sẽ không gian nan đến vậy.

Rốt cuộc hắn cũng đã cứu mạng nàng, lại còn cho nàng ăn uống, Hứa Tam Hoa được ông trời an bài cho cuộc sống mới, nàng nghĩ nhất định lúc này phải giúp hắn, để hắn không bị gấu mù cắn đứt tay nữa.

Vậy nên, Hứa Tam Hoa tính hôm nay là ngày mưa đầu tiên sau khi thu hoạch vụ mùa, đợi người này đội mưa lên núi, nàng mới nhanh chóng đi theo, cứu hắn một lần, coi như trả lại ân tình kiếp trước.

Giờ phút này, sau khi nghe Từ Xán hỏi, nàng chỉ nói: "Nhà ta dạo này sống không tốt lắm, ngươi thành thạo nghề săn bắn, chắc cũng khá quen thuộc với nơi thâm sơn cùng cốc này, ta đi theo ngươi nhặt nhạnh vài thứ, chắc ngươi cũng đã từng nghe qua về sức lực của ta. Yên tâm đi, ta sẽ không kéo chân sau của ngươi đâu."

Hứa Tam Hoa vừa dứt lời, Từ Xán nhìn nàng một chút, sau đó xoay người bước đi, cũng không nói có được hay không, nhưng Hứa Tam Hoa hiểu rõ tính cách của hắn, lập tức nhấc chân đuổi theo.

Có Từ Xán dẫn đường, một đường hành tẩu trơn tru, mới đi vào không bao lâu, đột nhiên Từ Xán ngừng lại, Hứa Tam Hoa nhìn theo hướng của hắn, thấy trong lùm cây đằng trước có một con hươu đang ngồi.

Từ Xán lắp cung tên, nhanh chóng bắn ra một mũi, con hươu bị kinh động, nhanh chân bỏ chạy, mũi tên bay sượt qua mông nó, Từ Xán vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Hứa Tam Hoa đành phải nhanh chóng chạy theo, hai người đuổi theo con hươu một hồi lâu, cho đến khi gặp một dòng suối nhỏ, mắt thấy con hươu sắp nhảy qua dòng suối đó, Từ Xán còn đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên hắn thay đổi sắc mặt: "Không tốt!"

Hắn kêu lên một tiếng, quay đầu tóm Hứa Tam Hoa rồi bỏ chạy.

Hứa Tam Hoa không rõ chuyện gì, chỉ nghe vài tiếng rống vang lên, lập tức cảm thấy mặt đất chấn động, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một con vật khổng lồ đang vung tay lên trước, chạy đuổi theo bọn họ.



Là gấu mù!

Đồng tử Hứa Tam Hoa co rụt lại, nghĩ đến có lẽ đây là con gấu mù mà Từ Xán đã gặp ở kiếp trước, mặc dù cuối cùng đã bị Từ Xán đánh chết, nhưng nó vô cùng hung mãnh.

Không quan tâm được nhiều, Hứa Tam Hoa vội vàng trở tay tóm lấy Từ Xán, tăng nhanh tốc độ.

Đáng tiếc là gấu mù này truy đuổi con mồi rất nhanh, chỉ dựa vào bốn chân của bọn họ, căn bản là chạy không lại.

Mắt thấy bàn tay của gấu mù sắp đập xuống, Từ Xán nhanh chóng giúp Hứa Tam Hoa trèo lên cây, sau đó rút nỏ lắp tên, bắn một mũi tên tới gấu mù, nhưng đối với gấu mù, mũi tên đó chẳng thể làm gì được nó, ngược lại nó thấy bọn họ trèo lên cây, lập tức bật người nhảy lên cây.

Từ Xán bắn nó thêm mấy mũi tên nhưng đều vô dụng, hắn vội vàng hô một tiếng với Hứa Tam Hoa: "Ngươi đợi ở đây, đừng nhúc nhích!" Rồi sau đó liền bật người nhảy xuống khỏi cây, giơ nắm đấm lao về phía lão gấu.

Một người một gấu vật lộn đánh nhau ở một chỗ, mắt thấy Từ Xán sắp không địch lại, Hứa Tam Hoa khẽ cắn môi, sau đó dứt khoát nhảy xuống khỏi cây, thấy lão gấu vỗ một chưởng xuống đầu Từ Xán, nàng lặng lẽ đi đến sau lưng nó, trực tiếp dùng toàn lực đấm một phát vào mông lão gấu.

Từ Xán rút đao đốn củi, đang chuẩn bị nghiêng người chém một nhát xuống bụng lão gấu, thì bỗng nhiên lão gấu ôm đầu rồi cả người bay lên không trung, đập thật mạnh vào cây đại thụ cách đó hơn mười thước, gấu mù trượt xuống đất, thân cây kia cũng bị gãy, ngã về một bên.

Từ Xán mở to hai mắt nhìn chằm chằm nắm đấm của Hứa Tam Hoa.

Lão gấu bị một quyền đánh bay đi, nhưng nó lại lập tức lao tới, lần này nó điên cuồng giận dữ chạy hướng tới Hứa Tam Hoa.