Chương 2: Ngày Mùa Thu Hoạch 2

"Ha." Cũng chính là lúc này, Hứa Tam Hoa bên trong đống cỏ khô cười phốc ra tiếng, sau đó cầm mũ rơm che ở trên mặt xuống, ngồi dậy.

Hứa Nhị Thụ mắt sắc, thấy Hứa Tam Hoa ngồi dậy thì lắc lắc túi nhỏ bên hông với nàng.

Hứa Tam Hoa lưu loát nhảy xuống đống cỏ khô, giẫm xẹp một đám lúa, để lại hai cái dấu chân trong ruộng. Sau khi nàng lau mặt một cái thì nhanh chân đi đến đống bao tải đã được buộc chặt chất đống ở đó, một tay nhấc năm sáu cái bao tải to lên, nói với lão Hứa đầu một tiếng, "Gia gia, nhà ta đi ăn cơm!" Sau đó nhanh chân đi lên sườn đất, tấm lưng kia nhẹ nhàng cứ như xách theo không phải bông lúa nặng mấy trăm cân mà chỉ là một bộ y phục.

"Ài!" Lão Hứa đầu nghe tiếng ngẩng đầu, thấy người đã leo lên đèo, không thể nín được cười cười, thu liềm lại, giơ tay nói: "Đi thôi, cả nhà đi ăn cơm."

Ruộng lúa nhà lão Hứa đều ở dưới khe núi cuối thôn, thiếu đất, nhưng mà ba mẫu, một năm thu hoạch trừ nộp thuế lương thực thì căn bản không thừa nổi bao nhiêu, cho dù nhà bọn họ ít người, nếu không phải còn có năm mẫu ruộng bắp thì một năm mấy tháng đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống.

Chớ nói chi là những gia đình khác trong thôn, thôn Cô Sơn tuy nói lớn, số hộ trong thôn cũng nhiều, ruộng đất chia cho từng nhà, không sánh bằng những thôn khác, đừng nói người trong thôn bọn họ còn sinh con đẻ cái, ăn cũng ăn không đủ no, không phải là nghèo sao?

Toàn bộ trấn Thập Lý này, mười dặm tám hương, vài chục năm nay, ai nhắc đến thôn Cô Sơn bọn họ mà không nói nghèo? Còn cách thị trấn gần như vậy nữa chứ, nói đến đều thấy mất mặt.

Nhưng hai năm gần đây, ít người nói thôn Cô Sơn bọn họ nghèo, ngược lại biết đến đều nói thôn bọn họ có một nữ bá vương, ai nhắc đến đều là tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lắc đầu không thôi.

Nhìn tam nhi tử khiêng bao lúa bảy tám chục cân bò lên trên sườn đất đã mệt mỏi đến thở hổn hễn, lại nhìn cháu gái Hứa Tam Hoa sải bước đã lên sườn đất tiến vào cửa lớn nhà mình, lão Hứa đầu cũng lắc đầu.



Người nhà nông quanh năm suốt tháng thắt lưng buộc bụng mà sống cũng chỉ có ngày mùa lễ tết mới được ăn no, ăn được chút đồ ngon.

Vừa gặt bắp xong, còn chưa kịp thở đã phải thu hoạch lúa, nhất là sợ người chịu không nổi. Không phải sao, bữa cơm trưa ngày hôm nay, lão Hồ thị và Hồ thị thu xếp lấy thịt khô hồi tết Hứa Đại Ny về nhà ngoại chúc tết đem tới, cất mãi không nỡ ăn, đem cắt nửa khối, xào cùng năm sáu trái bầu thành một thau đồ ăn lớn, lại luộc một chậu đậu tắc, hấp một l*иg bánh bao bột bắp trộn hơn phân nửa rau dại, đây chính là bữa trưa hôm nay, nhưng cũng là bữa cơm phong phú nhất cả năm nay, ngoại trừ bữa cơm tất niên, ít nhất là còn có thức ăn mặn.

Lão Hồ thị là người mẹ chồng tốt hiếm có trong thôn, chưa từng chèn ép con dâu, cũng không khắt khe với cháu gái, phân bàn nam nữ nhưng bà chưa từng học lão bà tử nọ vì thể hiện rõ ràng năng lực của mình mà phân đồ ăn đồ uống của con dâu cháu gái, bà đều là tùy theo thức ăn của mọi người, một bàn hai đĩa đồ ăn, thích ăn gì thì gắp cái đó.

Nhưng đừng tưởng rằng lão Hồ thị không phân đồ ăn thì con dâu cháu gái liền có thể rộng mở bụng mà ăn, thật sự là nhà lão Hứa có một người mẹ chồng tốt như lão Hồ thị nhưng cũng có một Hứa Tam Hoa.

Vừa ngồi vào bàn, Hứa Tam Hoa đợi lão Hồ thị động đũa xong liền giành trước gắp hơn phân nửa thịt vào trong chén mình, trong lúc đó còn liếc người đối diện một cái, hai chị em dâu Chu thị Lưu thị thấy vậy không dám thở mạnh, Ngũ Hoa Lục Hoa run lẩy bẩy.

Thịt trong chậu bên bàn nữ vốn đã ít rồi, bị Hứa Tam Hoa vét như thế, trong chậu căn bản không còn được mấy khối, lão Hồ thị liếc Hứa Tam Hoa đang ăn đến miệng chảy đầy mỡ, không nói nhiều mà chia phần thịt còn lại trong chậu cho ba đứa con dâu và hai đứa cháu gái mỗi người một miếng.