Chương 3: Hẹn Đánh Nhau 1

Để phòng ngừa Hứa Tam Hoa lại để mắt tới chậu thịt của bàn nam, lão Hồ thị gắp ba khối thịt còn lại trong chậu vào trong chén của Hứa Tam Hoa, lại lấy bốn cái bánh bao bột bắp từ trong chậu ra kín đáo đưa cho Hứa Tam Hoa.

Hứa Tam Hoa ăn sạch sẽ, lúc này mới lau miệng, đứng dậy đi ra nhà chính.

Nàng vừa đi, mấy người lão Hồ thị bao gồm cả mẹ ruột của Hứa Tam Hoa - Hồ thị đều lặng lẽ thở dài một hơi, toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều.

Hứa Nhị Thụ trong bàn nam thấy Hứa Tam Hoa đi, đảo đảo tròng mắt, mò lấy một cái bánh bao bột bắp sau đó cũng cùng ra nhà chính.

Hứa Tam Hoa ăn uống no đủ, đang ngồi xổm ở trên cái ghế đẩu duy nhất trong gian phòng phía đông, ghé vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Hứa Nhị Thụ như tên trộm mèo tiến đến, ngồi xổm ở dưới ghế, ngửa đầu nhìn Hứa Tam Hoa, bưng lấy bên hông lấy xuống nhỏ bao tải chân chó nói: "Tam Hoa à, ta đã bắt đầy cả một túi châu chấu, đều tháo hết chân sau rồi, con nào con nấy vừa lớn vừa mập, cam đoan nhiều thịt, ngươi nhìn xem này."

Hứa Tam Hoa đang hết sức chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, không đếm xỉa tới hắn, Hứa Nhị Thụ không biết lý do, cười ha ha, biểu cảm càng thêm chân chó, "Tam Hoa à, nếu ngươi thấy không đủ, không bằng sáng mai ta lại bắt thêm nhé?"

Dứt lời, chờ cả buổi, vẫn không thấy Hứa Tam Hoa cho hắn dù là nửa cái ánh mắt, Hứa Nhị Thụ ngẩn người, thấy Hứa Tam Hoa nhìn ngoài cửa sổ chăm chú, hắn nghĩ nghĩ, chậm rãi chống người dậy, thuận theo hướng Hứa Tam Hoa nhìn mà nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy bên cạnh cái giếng trong vườn rau sân sau nhà bên cạnh, một thiếu niên đứng quay lưng về phía bên này, hai tay để trần đang xách thùng nước giội từ trên đầu xuống.

Thiếu niên ngày thường ngăm đen, cường tráng, khôi ngô, l*иg ngực trên lưng lộ ra ngoài có mấy vết sẹo, nhìn cực kì đáng sợ.

Hứa Nhị Thụ quay đầu, trông thấy ánh mắt Hứa Tam Hoa đang nhìn chằm chằm, đột nhiên trợn to mắt.

Trời, nương ơi! Mau tới bóp bóp hắn, thôn bá Hứa Tam Hoa nhà hắn đây là coi trọng Lang Tể Tử sát vách hay sao?

Đây là chuyện khi nào? !



Không được, hắn phải nhanh chóng đi nói cho đám tiểu đồng bạn, để chia sẻ cái tin tức lớn khiến hắn không hứng chịu được này mới được!

Nghĩ đến đám tiểu đồng bạn, Hứa Nhị Thụ bỗng dưng nhớ tới dự tính ban đầu khi mình bắt châu chấu, nuốt ngụm nước bọt, vươn tay do dự muốn kéo tay áo của Hứa Tam Hoa.

Trong lúc do dự, Lang tiểu tử viện tử sát vách đã xách thùng trở về nhà, trước khi hắn sắp chạm đến Hứa Tam Hoa, Hứa Tam Hoa bỗng nhiên nghiêng đầu lại, trừng hắn, "Làm cái gì!"

Hứa Nhị Thụ bị dọa co rụt lại, vội vàng xách cái túi che ở trước mặt, "Châu chấu đã bắt xong, ta đưa cho ngươi."

Hứa Tam Hoa nắm lấy cái túi đay, hừ hừ, "Vừa rồi ngươi nhìn cái gì đó?"

Từ trước đến nay Hứa Nhị Thụ cực kỳ nhanh nhạy, nhất thời hiểu ra, liên tục lắc đầu nói: "Không thấy cái gì, cái gì cũng không thấy!"

Hứa Tam Hoa hài lòng, mở túi đay ra liếc nhìn, thấy châu chấu quả nhiên con nào con nấy vừa lớn vừa mập, nhẹ gật đầu, "Đã hẹn thời gian rồi?"

Thấy Hứa Tam Hoa nhận cái túi, Hứa Nhị Thụ mừng đến trên mặt không kềm được, vội nói: "Đã hẹn đã hẹn! Ngay tại đêm nay, thua phải cho thắng nửa túi hạt thóc!"

"Châu chấu tệ gì cũng là thịt, ngươi mang theo đám Hứa Tứ Kim đi, những chuyện khác đã có ta!"

Nhận được lời chắc chắn, Hứa Nhị Thụ vui vẻ rời đi, chuẩn bị ngủ trưa, buổi chiều làm xong việc về sớm một chút.

Ban đêm giữa hè, trên trời đầy sao lấp lóe, một vầng minh nguyệt treo thật cao ở trên trời, chiếu vạn vật dưới đất sáng tỏ như ban ngày.

Các thôn dân bận rộn cả một ngày đều đã ngủ từ sớm, toàn bộ thôn Cô Sơn rất an tĩnh, thỉnh thoảng vài tiếng chó sủa vang lên đều lộ ra đột ngột đến cực hạn.