Chương 4: Bản hồ sơ

Trong khi An Thường Hi và Khương Du đang nói chuyện riêng bên kia, Thiên Dương nhìn về phía họ có chút khó chịu nhưng vẫn nghiêm túc cùng Lục Tương Đông vào chủ đề và bàn về vụ án.

Thiên Dương đã giới thiệu ngắn gọn với Lục Tương Đông về những phát hiện tại hiện trường, bao gồm cả những kết luận sơ bộ do bác sĩ pháp y Triệu đưa ra trên thi thể.

Sau khi nghe Thiên Dương nói lại chi tiết, Tương Đông không nói gì, chỉ im lặng với vẻ mặt u ám. Loại phản ứng này khiến Thiên Dương cảm thấy có chút không chắc.

“Tiến sĩ Lục, anh đang nghĩ gì vậy?” Anh ngập ngừng hỏi.

"Không có chuyện gì, tôi chỉ thấy may là đã đồng ý hợp tác."

Thiên Dương sửng sốt một chút, câu trả lời của Lục Tương Đông, có cảm giác không bắt kịp.

Đương nhiên, Lục Tương Đông hoàn toàn không mong đợi phản ứng từ bên kia. Khi Thiên Dương sững sờ, anh đã quay lưng rời khỏi bếp và quay trở lại phòng khách.

Lục Tương Đông nhìn căn hộ nhỏ không nói lời nào, nhìn thấy Lâm Tương ngồi ở trong góc phòng khách không nói lời nào, ánh mắt của hắn lưu lại trong chốc lát.

“Người này là người yêu nạn nhân?” Anh quay đầu lại hỏi Thiên Dương đang đi theo phía sau.

"Đúng, là hắn."

"cậu ta đang làm nghề gì ?"

"Hướng dẫn viên du lịch."

Lục Tương Đông gật đầu và lại liếc nhìn Lâm Tương. Người đàn ông này không to cao, dáng người chỉ trung bình, nhưng có lẽ do tính chất công việc nên làn da của anh ta có phần đen sạm do ánh nắng để lại, thân hình cũng gầy và có thịt, nói chung là anh ta rất nam tính rất mạnh mẽ.

Thật đáng tiếc khi người đàn ông đáng lẽ còn sống và tràn đầy năng lượng này dường như đã mất đi sức sống vì cái chết của bạn gái, anh ta ngồi đó cứng đờ như một bức tượng nhỏ bằng đất sét, bất động và im lặng.

“Lâm Tương!” Lục Tương Đông nhìn Lâm Tương một hồi, đột nhiên kêu tên của hắn.

Lâm Tương như hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, sửng sốt một chút, nhìn Thiên Dương trong bộ cảnh phục và người đàn ông xa lạ mặc thường phục bên cạnh.

"Anh là Lâm Tương, bạn trai của Dao Đồng?"

Câu hỏi đầy đủ thông tin của Lục Tương Đông khiến Lâm Tương do dự hai giây trước khi gật đầu.

“Anh đã gϊếŧ Dao Đồng?” Trước khi cái gật đầu của Lâm Tương hoàn toàn kết thúc, Tương Đông đột nhiên nói điều gì đó rất ngạc nhiên.

Lời nói của anh ta khiến Lâm Tương lập tức tức giận, bật dậy khỏi ghế sô pha và nắm lấy áo khoác của Lục Tương Đông.

"Anh có biết mình đang nói gì không?!" Lâm Tương hét lớn với anh, hai tay nắm chặt lấy quần áo của đối phương.

"Lâm Tương, bình tĩnh! Buông tay ra!" Thấy tình huống không ổn, Thiên Dương nhanh chóng bước tới, mạnh mẽ kéo Lâm Tương ra, đẩy anh đến ghế sô pha bên cạnh.

Lục Tương Đông không vội, sau khi Lâm Tương bị kéo đi, hắn chỉ lười biếng vuốt phẳng mặt trước quần áo nhăn nhúm, trên mặt không có vui mừng cũng không có tức giận.

"Anh làm gì vậy?! Sao anh lại nói như vậy!" Lâm Tương bị Thiên Dương đè trên sô pha, đôi mắt đỏ hoe, vung nắm đấm gầm lên với Lục Tương Đông: "Làm sao các người có thể nói nói một điều như thế! "

“Tôi chỉ hỏi thôi, anh không trả lời là được rồi, sao anh lại kích động như vậy.” Giọng điệu Lục Tương Đông không mặn không nhạt, anh xoay người bước ra khỏi cổng.

Sau khi xác định rằng tâm trạng của Lâm Tương đã ổn định, Thiên Dương cũng đuổi kịp Lục Tương Đông.

“Vừa rồi anh hỏi như vậy... có chút không thích hợp.” Sau khi bắt kịp Lục Tương Đông ở cầu thang, Thiên Dương không thể không nói với anh ta,

“Tôi biết Tiến sĩ Lục, anh là một người tài giỏi du học nước ngoài, nhưng dẫu sao khi về đất nước vẫn theo nguyên tắc của quốc gia”.

“Vậy thì do tôi làm sai, tôi xin lỗi.” Lục Tương Đông không quan tâm lắm.

“Vậy anh có ý kiến

gì về vụ này không?” Thiên Dương chờ đợi hỏi.

"Ý anh là gì?"

"Theo như đánh giá chuyên môn của anh như lập hồ sơ hay gì đó!"

"Tôi không nghĩ rằng lý thuyết phương Tây có thể được áp dụng ở đây."

Thiên Dương sửng sốt trước lời nói của anh, cười gượng gạo hỏi:

"Tiến sĩ Lục, anh đang tranh cãi với tôi sao?"

"Tôi không nhỏ mọn như vậy."

"Vậy... anh nghĩ gì về trường hợp này?"

"Thứ nhất, tên tội phạm có tính cách thận trọng, xảo quyệt và cần phải có trình độ học vấn nhất định. Thứ hai, tên tội phạm có trái tim tàn nhẫn và lòng căm thù sâu sắc đối với người đã khuất. Thứ ba, có một sự vướng mắc về tình cảm giữa người đó và người đã khuất ”Lục Tương Đông nói ngắn gọn.

"Anh có thể cụ thể hơn không?"

Trên mặt Lục Tương Đông có một chút sốt ruột, nhưng anh ta không biểu lộ ra:

"Đầu tiên, như anh đã đề cập trước đó, người chết được tìm thấy trong tình trạng tự sát, nhưng chiếc ghế đẩu lại cách chân nạn khá xa. Thông thường, ví dụ, những tên tội phạm cố gắng gϊếŧ người như một vụ tự sát hoặc một vụ tai nạn thường xảo quyệt và thận trọng hơn những tên tội phạm phạm tội bạo lực, vì mục đích của chúng không phải để phô trương vũ lực, mà là để thỏa mãn ham muốn của bản thân.Thứ hai, anh cho biết hiện trường có dấu vết lau chùi, còn cây lau nhà ướt sũng đứng trong nhà tắm của kẻ treo cổ chứng tỏ kẻ phạm tội không vội bỏ đi sau khi gây án mà bình tĩnh loại bỏ dấu vết. Còn về sự căm thù sâu sắc mà tôi đã nói, đó là vì trong số rất nhiều phương pháp tự sát, treo cổ có thể nói là đau đớn nhất, bởi vì quá trình chết tương đối chậm, cảm giác quá rõ ràng và dài."

“Tôi hiểu rồi” Thiên Dương trở nên tò mò, là một cảnh sát hình sự, anh không xa lạ với các loại án mạng, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe nói về bảng xếp hạng mức độ đau đớn của các phương pháp tự sát.

"Trong số các phương thức tự sát khác nhau, ngoài mức độ đau đớn, đặc điểm lớn nhất của việc treo cổ là không có lối thoát. Những người tự cắt cổ tay sẽ chọn cách vật lộn cuối cùng vì bản năng sinh tồn vào phút cuối. Nhưng tuyệt đối không có khả năng treo cổ ". Lục Tương Đông dùng hai tay siết chặt cổ:

" Một khi đã bị treo cổ, mọi cuộc đấu tranh đều vô ích, kết cục cuối cùng là mất mạng trong tình trạng đau đớn."

"Chà! Tiến sĩ Lục, anh thật tuyệt vời! Ngay cả phương pháp tự sát cũng được nghiên cứu kỹ lưỡng như vậy! Thật sự rất sâu sắc! Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ!" Thiên Dương giơ ngón tay cái lên:

"Nghiên cứu tâm lý tội phạm còn liên quan đến tự sát sao?? "

“Không.” Lục Tương Đông thờ ơ trả lời:

“Tôi mới đọc được một lần trong sách, cho nên có chút hiểu được.”.

Thiên Dương há hốc mồm khi nghe được lời này, không biết nên nói cái gì.

Lục Tương Đông không cho rằng đó là một cái tài của bản thân, như thể những gì anh ta vừa nói chỉ là chuyện tầm phào, anh ta tiếp tục:

"Về điểm cuối cùng, tình cảm giữa tên tội phạm và người đã khuất hoàn toàn suy ra từ vết nhẫn và vết xước trên ngón tay, tôi nghĩ... Chiếc nhẫn trên tay người quá cố hoặc có liên quan đến danh tính của kẻ sát nhân, hoặc có ý nghĩa to lớn đối với kẻ sát nhân - một dấu hiệu của quá khứ, hoặc sự ghê tởm. "

Nói xong phủi áo gió trên người, bước xuống lầu.

“Tiến sĩ Lục, anh phải về rồi à?” Thiên Dương bị lời nói và việc làm ngỗ ngược của anh làm cho bối rối.

“ừm.”anh trả lời rất ngắn gọn.

"Nhưng ... anh sẽ không ở lại tiếp tục xem sao?"

"Không, điều tra vụ án là việc của cậu. Hôm nay tôi ở đây, tôi chỉ không muốn bị phàn nàn." Lục Tương Đông nói xong dừng bước xuống lầu, dừng lại và nói với Thiên Dương,

"Nhân tiện, tôi nghĩ...ngôi nhà này rất kỳ lạ. "

Cố Thiên Dương đứng ở cầu thang mờ mịt, bởi vì lời nói vô tình của anh mà nổi da gà, vội đưa tay xoa xoa:

"Anh có mắt âm dương không?"

“Anh đọc nhiều truyện ma quá rồi à?” Lục Tương Đông liếc nhìn Thiên Dương cười nửa miệng

“Tôi đang nói về tình cảm, không phải duy tâm, anh có thể tự tìm hiểu.”

Nói xong hắn phất tay đi xuống lầu không thèm nhìn lại, một lúc sau liền biến mất vào bóng đêm.

"Đúng là lập dị!" Thiên Dương sờ sờ mũi, quay lại hiện trường.