Chương 3: Lục Tương Đông kỳ lạ

"Tôi có thể nhìn xung quanh được không?”Khương Du hỏi Lâm Tương đang ngồi bên cạnh mình.

Lâm Tương định thần lại, yên lặng nhìn Khương Du, khẽ gật đầu không nói gì.

Được sự cho phép của người thân và bạn bè của người đã khuất, Khương Du bước vào nhà bếp cùng với An Thường Hi , nơi chỉ cách phòng làm việc một bức tường, và cái gọi là "bức tường" thực ra chẳng khác gì một cái kệ rỗng. - kệ thủ công mỹ nghệ gồm các khối hình học không đều.

"Dao Đồng này thực sự là một người phụ nữ rất chú ý đến phong cách sống và rất có phong cách riêng, nhà trang trí rất đẹp" Khương Du khen ngợi cô ấy, và cô khá thích phong cách trang trí ở đây.

"Tôi nghĩ khác cô ! toàn là cây cỏ hoa lá mà các cô gái đều thích, làm sao có thể có nam tính như đàn ông! Điều tôi muốn nói là.. Phụ nữ này phải rất ích kỷ! ”An Thường Hi không đồng ý với câu nói của Khương Du.

“Có lẽ là Lâm Tương yêu Dao Đồng, bởi vì yêu quá mức cho nên mới bằng lòng cung phụng cô ấy!”cô bất mãn nhìn anh ta:

“Tôi đã nói anh không được như vậy. Một người đàn ông đủ lịch lãm để biết cách chiều chuộng phụ nữ"

"Ai nói như vậy, Tôi đây là nam thần trong mắt nhiều cô gái đó! Ai trở thành bạn gái của tôi nhất định sẽ rất vui vẻ!" An Thường Hi kiêu ngạo nói.

Khương Du xua tay:

"Tùy anh"

An Thường Hi nghe cô nói, mở miệng muốn nói gì đó, sau đó nuốt lời, gãi gãi sau đầu, nhoẻn miệng cười:

"Chắc chắn rồi, cô có thể chờ xem!"

Giống như phòng khách, nhà bếp hoàn toàn theo phong cách đáng yêu của phiên bản boudoir, với gạch hoa nhỏ trên tường, tổng thể màu hồng, bàn ăn hình chữ nhật màu hồng và trắng, và một bình gốm màu xanh táo trên bàn. bó hoa hồng đỏ tươi, bên cạnh bàn có hai chiếc ghế tựa lưng bằng gỗ, một màu hồng và một màu trắng.

Khương Du đeo găng tay và nhìn xung quanh. Không có gì bất thường trong nhà bếp. Một tủ chứa đầy các loại trà thảo mộc để làm đẹp và giảm béo, và một tủ khác chứa đầy đồ uống như cà phê và trái cây. An Thường Hi cảm thấy chết lặng khi thấy một trong những tủ, có đủ loại đồ khô ở tầng trên, trong khi một vài đôi giày da chất đống ở tầng dưới.

“Cô gái Dao Đồng này thực sự đặc biệt!” An Thường Hi trêu chọc.

Khương Du không đáp lại, không phải vì cô ấy nghĩ trò đùa của An Thường Hi không vui, mà là vì có thứ khác đang thu hút sự chú ý của cô ấy.

“Nhìn xem!” Cô chỉ vào phát hiện của mình:

“Tổng cộng có bốn cái ly úp, ba cái đã khô, còn một cái có hơi nước ngưng tụ trong đó!

"Chẳng phải bác sĩ pháp y Triệu nói rằng thời gian gϊếŧ người quá cố không quá 9 giờ, có lẽ cô ấy đã rửa sạch và đặt nó vào trước khi bị gϊếŧ"An Thường Hi nói.

Khương Du lắc đầu chỉ vào kệ bên cạnh bồn rửa chén dùng để sấy bát: "Nhìn xem, trên đó có rửa bát đĩa, chứng tỏ Dao Đồng nên có thói quen lau khô bát đĩa rồi mới cho vào tủ kính. Mà được cho vào tủ mà không sấy khô rất có thể không phải do Dao Đồng cho vào mà đã bị tên sát nhân vội vàng đưa vào! "

"Được đó, Khương Du! cô không nói cho tôi biết cũng không phát hiện! Không tồi! Có hai cái trúng đích!" An Thường Hi khen ngợi.

"haha..."

Anh ta chưa kịp nói xong thì một tiếng khinh bỉ khinh thường truyền vào tai hai người, nó ập đến đột ngột khiến Khương Du giật mình, cô vội quay đầu nhìn sang.

Đứng một mình ở cửa phòng bếp, dáng người cao lớn khoác trên mình chiếc áo khoác màu đen, sau cặp kính cận gọng đen, một đôi mắt đen lóe lên vẻ giễu cợt.

Đây không phải là Darwin mà tôi vừa gặp ở tầng dưới sao! Khương Du nhận ra người đàn ông trong nháy mắt.

“Ai cho anh vào?” Cô hỏi người bên kia một cách nghiêm túc.

“Tiến sĩ Lục!” An Thường Hi nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, lập tức nhiệt tình chào hỏi.

“Chuyện này là sao?” Khương Du có chút bối rối.

“Sĩ quan An, nếu tôi là anh, tôi sẽ không cố ý hạ thấp trình độ chuyên môn của mình để lấy lòng đối phương, bởi vì điều đó chỉ làm phản cảm mà thôi.” Người đàn ông mặc đồ đen, người được An gọi là“tiến sĩ Lục" nói với An Thường Hi với một giọng điệu lạnh lùng, anh ấy thậm chí không nhìn Khương Du, như thể cô ấy chỉ là một quả bóng không khí.

Khuôn mặt An Thường Hi hơi ửng hồng, anh cười ngượng ngùng, quay đầu lại, bối rối quay đầu giới thiệu Khương Du:

"Để tôi giới thiệu với cô! Đây là người do cục chúng tôi mời - Lục Tương Đông, tiến sĩ Lục!"

“Tôi hiểu rồi”Khương Du cảm thấy không vui với thái độ của Lục Tương Đông, giọng điệu xen lẫn chút vô cảm:

“Là một tiền bối giàu kinh nghiệm hay một chuyên gia?"

“Không có ai trong số họ!” Chính là Thiên Dương đang nói chuyện, anh ta vừa nhìn thấy Lục Tương Đông bước vào cửa sau khi hoàn thành công việc trên tay, vì vậy anh ta đi theo:

“Tiến sĩ Lục là học giả ưu tú hàng đầu trong lĩnh vực tâm lý tội phạm ở J College, lần này J College đang tham gia vào các vấn đề học thuật với chúng tôi. Chúng tôi đã hợp tác, vì vậy chúng tôi đã cử anh ấy đến xử lý vụ việc cùng chúng tôi, và chúng tôi có thể nhân cơ hội này để học hỏi rất nhiều từ tiến sĩ Lục! "

"Có gì lại tung hô hắn đến vậy?”Khương Du mày có chút khó chịu cau lại, lẩm bẩm nhỏ trong miệng.

Lục Tương Đông ngoáy tai, lời tự nói của Khương Du bị anh nghe rõ ràng, anh nhìn nữ cảnh sát trẻ tuổi có chút xinh đẹp trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười khıêυ khí©h:

"Anh ta nói thật đấy"

Khuôn mặt của Khương Du càng thêm đen lại ngay khi cô nghe thấy những lời đó, và chưa kịp trả lời, cô đã bị An Thường Hi kéo đi.

"Tại sao anh lại kéo tôi? Hắn là ai? Một tiến sĩ có gì đáng kinh ngạc! Anh ta không phải cao thủ duy nhất, hãy nhìn vào phẩm hạnh của anh ta ..." Lần đầu tiên cô lại có ác cảm với một người nhiều đến như vậy. Lời nói ra như muốn đem đóng băng đối phương.

“Suỵt!” An Thường Hi vội vàng ra hiệu Khương Du hạ giọng, đồng thời có vẻ sợ cô cho rằng mình rụt rè, lập tức giải thích:

“Đừng coi thường anh ta! Thiên Dương đã nói với cô về thần tượng của Thành Phong phải không? "

“Vậy...” Thiên Mi ngẩn người một lúc mới chợt nhận ra:

“Lục Tương Đông này chính là bác sĩ thiên tài điềm đạm, hóm hỉnh và dũng cảm mà anh trai vô cùng ngưỡng mộ sao?"

"Chính xác! Lần này, nếu không nhờ Nãi Lượng và Thành Phong, bác sĩ Lục sẽ không sẵn lòng gật đầu nhận lời hợp tác học tập. Tính cách anh ấy hơi dị, nhưng rồi lại là thiên tài, ai mà chẳng có mấy cái tật đúng không? Em đừng lo lắng quá! Và xin hãy nghe tôi, lịch sự với anh ấy trong tương lai, xin lời khuyên nhiều hơn và học tập khi anh ấy ở đây, cư xử tốt, và cho mọi người biết rằng đội chúng ta cần cô-một nữ anh hùng!"

Nghe những lời có cánh của anh ta Khương Du không khỏi cảm thấy khá buồn cười nhưng cơ mặt vẫn chỉ một cảm xúc. Được rồi, chỉ cần anh ta yên phận làm công tác, nước sông không phạm nước giếng thì cô cũng sẽ không vô cớ gây sự với hắn.