Chương 2: Cái chết của một cô gái xinh đẹp

Lúc này bên ngoài nhiệt độ không quá cao, không khí mát mẻ hơn một chút so với mùa hè, trên con đường rợp bóng cây trong khu chung cư Babylon, một cô gái đang vội vã bước đi, khuôn mặt sắc sảo của cô ấy và bộ đồng phục cảnh sát đang mặc trên người đã thu hút nhiều sự chú ý hơn. Thêm vào đó, nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của nữ cảnh sát, người ta không khỏi suy đoán, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Mọi người đều đoán đúng rồi, cô gái không hề hay biết này lại trở thành tâm điểm chú ý của những người xung quanh không ai khác chính là nữ cảnh sát nóng bỏng của chúng ta - Tô Khương Du. Vốn đang định lên giường ngủ sớm một lần nhưng lại có cuộc gọi khẩn cấp, bao nhiêu dự định thư giãn đều bị dập tắt, cô đành rời khỏi chiếc giường ấm áp thay quân phục làm nhiệm vụ.

Tháng trước, người anh trai mà cô ngưỡng mộ nhất là Tô Thành Phong đã cưới vợ là Gia Nãi Lượng, cuối cùng thì tháng này, cô ấy đã được nghỉ phép, hai người đi hưởng tuần trăng mật ngọt ngào.

Tuy kí ức về người thân đối với cô không mấy tốt đẹp nhưng người anh trai lại có chút khác biệt. Lý trí của Thành Dương đương nhiên không thể tách rời sự quan tâm của gia đình, anh luôn cảm thấy rằng một cô gái nhỏ như em gái của mình nên tránh xa gϊếŧ người và bạo lực, tránh nắng và mưa, và làm một số công việc tương đối dễ dàng. Nhưng Khương Du lại không nhìn nhận như vậy, niềm đam mê và ý thức công bằng đã khiến cô không thể ngồi trên ghế dự bị, ngoài ra, sau khi Thành Phong và Gia Nãi Lượng kết hôn, trong lòng cô cũng vui thay anh trai mình, lúc nhỏ khi cha mẹ cho anh cái gì anh đều san sẻ lại cho cô. Khi cô bị họ đánh đập, nếu anh có mặt nhất định sẽ lấy thân che chở, còn nếu không có mặt kịp thời thì sẻ dịu dàng chăm sóc vết thương trên người cô. Và chính anh đã là tia sáng giúp cô có thể vượt qua giai đoạn tối tăm ấy mà nổ lực tự lập, tách khỏi sự cưỡng chế của cha mẹ...

Khi Khương Du đến hiện trường vụ án, bởi vì án mạng, tầng dưới được bao quanh bởi những người dân xung quanh xem trò vui, và những lời xì xào phát ra từ mọi hướng, điều này khiến trái tim vốn đã lo lắng của Khương Du càng thêm cáu kỉnh.

“Ầm ầm!” Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Khương Du vô tình bị một đứa trẻ đang nô đùa chạy qua va vào chân cô, một đứa loạng choạng suýt va vào người bên cạnh, cô bối rối đứng dậy đưa mắt nhìn vài đứa trẻ.

Sau đó cô mới để ý đến sự xuất hiện của một người khác cũng bị bọn trẻ va vào.

Đó là một người đàn ông cao lớn, chiếc áo khoác màu đen của anh ta khiến anh ta suýt chết chìm trong màn đêm, và mái tóc dài vừa phải hơi rối bù. Lúc này, anh đang lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn lên lầu qua cặp kính cận gọng đen, vẻ mặt tập trung.

Lau mồ hôi trên trán do đi quá gấp gáp, Khương Du khẽ chau mày nhìn anh ta một lúc nhưng cũng nhanh đi khỏi, không để ý đến người đàn ông, đi thẳng đến cửa phòng. Đến cửa tòa nhà, cô không khỏi liếc nhìn lại người đàn ông trong áo khoác đen, anh vẫn đứng đó bất động.

"Mặc một chiếc áo khoác đen vào ban đêm và chơi trò vô hình? Đứng đó và giả làm Darwin, thật là một người kỳ quặc!", Cô tự nói với chính mình. Và sau đó cô cũng quên mất sự cố vừa rồi.

Vụ việc diễn ra tại tầng 6 của tòa nhà, một căn hộ nhỏ, sau khi Khương Du cho đồng nghiệp xem giấy tờ tùy thân ở cửa, cô mới thận trọng bước vào cửa.

"Khương Du cô đến rồi!" Nhìn thấy bộ dáng của cô, An Thường Hi lập tức chào hỏi:

"Không tệ, cô gái nhỏ! Nhanh lên! Tôi đã đến rất nhanh sau khi nhận được cuộc gọi!"

“Trong xã hội ngày nay, hiệu suất là thứ ưu tiên hơn cả!”Khương Du cười đáp lại anh ta, đồng thời cũng không quên phản bác:

"Đồng chí An Thường Hi, chúng ta bằng tuổi nhau, và tôi cũng là một thành viên của đội tội phạm hình sự. Vì vậy đồng nghiệp, xin đừng gọi tôi là cô gái nhỏ. "

An Thường Hi cười gật đầu:

"Được rồi! Đồng chí Khương Du, xin cho phép tôi giới thiệu tình hình với đồng chí!"

Theo lời miêu tả chi tiết của An Thường Hi, Khương Du được biết người chết trong vụ án này chính là chủ nhân của căn hộ nhỏ này, tên là Dao Đồng, năm nay 24 tuổi, từng là nhân viên của một doanh nghiệp tư nhân nhỏ ở thành phố Bắc Kinh, giữ một vị trí kế toán, đã từ chức một tháng rưỡi trước khi vụ gϊếŧ người xảy ra, và đã không ở nhà kể từ đó.

Người tố cáo vụ án này là bạn trai của người đã khuất Dao Đồng tên là Lâm Tương, 28 tuổi và là một hướng dẫn viên du lịch, theo bản thân thì anh ta đã yêu Dao Đồng được nhiều năm, và mối quan hệ này luôn rất tốt. Khi kết thúc lịch trình,anh đưa đoàn về, sau đó hớn hở chạy về nhà thì phát hiện bạn gái đang treo cổ trên ống thoát nước trong góc nhà tắm.

“Vậy Lâm Tương đang ở đâu?” Khương Du hỏi sau khi nghe An Thường Hi nhận xét.

"Chà, chính là người trong phòng ngủ! Thiên Dương đang cùng hắn nói chuyện phiếm!" An Thường Hi chỉ hướng phòng ngủ.

Khương Du nhìn theo hướng hắn chỉ, đúng lúc nhìn thấy Thiên Dương từ phòng ngủ đi ra, theo sau là một thanh niên.

“Cảm ơn sự hợp tác của các cậu, vui lòng đợi sang một bên, tôi sợ rằng một lát cậu phải đến tổng cục với chúng tôi!”Thiên Dương nói với Lâm Tương.

Lâm Tương ngơ ngác gật đầu, đi vào phòng khách như gặp ma, ngồi xuống sô pha, ngây người nhìn về phía cửa sổ tối đen, cũng không nói gì.

"Lâm Tương anh ấy nói khi về đến nhà và thấy bạn gái treo cổ trong nhà tắm, hoảng sợ một lúc nên anh ấy đã tự mình đưa người xuống ”Thiên Dương thở dài.

“Tự sát đã được loại trừ chưa?”Khương Du tiến tới gần anh nghiêm túc lắng nghe, cô có thể chắc mọi chuyện không thể đơn giản như vậy, nếu không thì một vụ tự sát cũng không cần đội tội phạm lớn ra tay.

"Về cơ bản đã loại trừ khả năng! Nhờ cảnh sát 110 đã làm nhiệm vụ đầy thông minh và giàu kinh nghiệm nên sau khi xem tình hình tại hiện trường, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Sau khi đo đạc, dựa trên chiều cao của người đã khuất, ngón chân của cô ấy thực sự là 5" cm cách cái ghế đẩu bên cạnh chân cô sau khi cô bị treo cổ. Tức là nếu người chết tự tử, muốn treo lên cũng không kịp kiễng chân"

“Có thể có người ngụy tạo nạn nhân treo cổ tự tử sau khi bị hắn bóp cổ đến chết?”Lời nói cô có chút lạnh nhạt nhưng lại là âm điệu rất êm tai. Thiên Dương có chút thất thần nhìn nữ nhân trước mặt. Cũng không thể trách anh được, hầu như người con trai nào đứng trước nhan sắc khuynh thành này đều khó cưỡng được một tia thưởng thức. Nhưng anh nhanh chóng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn này tiếp lời cô

"Tôi còn chưa biết, tôi phải hỏi bác sĩ pháp y Triệu!" Thiên Dương nói, nhìn về phía cổng, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:

"Hả? Thật kỳ lạ,dù có tắc đường cũng nên có người đến!"

Khương Du cũng liếc nhìn về phía cửa:

"Anh đang đợi ai vậy? Anh Lôi?"

"Không phải, cô quên mất Lôi Tử đi huấn luyện thăng cấp sao? Tôi đang chờ ... Quên đi, chuyện sau này hãy nói chuyện sau!" Thiên Dương dừng lại giữa lời:

"Ước chừng là bác sĩ pháp y của Triệu gia. Bây giờ, chúng ta hãy xem tình hình trước! "

Khương Du đi theo Thiên Dương và An Thường Hi vào phòng tắm, pháp y Triệu vừa tiến hành khám nghiệm sơ bộ thi thể.

"Bác sĩ pháp y Triệu, thế nào rồi? Anh ta bị bóp cổ đến chết à?" An Thường Hi hỏi.

Pháp y Triệu lắc đầu: "Đúng là hắn bị treo cổ."

Ba người thất thần nhìn nhau, chờ đợi lời nói tiếp theo của bác sĩ pháp y Triệu.

"Người quá cố bị chảy máu ồ ạt dưới kết mạc, phổi bị phồng, trên cổ có vết dây thừng rõ ràng với viền đỏ và sưng tấy. Các vết này phù hợp với sợi dây nylon tại hiện trường. Họ nên còn sống khi bị treo cổ. Có một số vết xước ở hàm dưới và phía trước cổ. Đánh giá từ mô da còn lại trên móng tay, có thể người chết đã nắm lấy nó để thoát khỏi tình trạng ngạt thở. Tất nhiên, điều này cần được xác nhận thêm. Đây là một vết đỏ trên gáy người quá cố, rất mỏng, còn có dấu vết tổn thương do chiếc nhẫn bị cưỡng bức tháo ra trên các ngón tay, lẽ ra phải xảy ra trước và sau khi chết. Còn nhiều chi tiết cần được bổ sung, kiểm tra thêm. Có thể khẳng định hiện tại không tìm thấy dấu vết của việc cưỡng bức tìиɧ ɖu͙©. Dựa vào dấu vết của dây thừng, hắn không bị siết cổ chết. "

Bác sĩ pháp y Triệu ấn eo không dấu vết:

" độ cứng của tử thi, thời gian chết của người quá cố không được quá 9 giờ., cần phải giải phẫu thêm để chắc chắn ”.

“Bác sĩ pháp y Triệu, ông cảm thấy không khỏe sao?" Khương Du không bỏ sót động tác nhỏ của bác sĩ pháp y Triệu.

Bác sĩ pháp y Triệu cười âu yếm với cô gái trạc tuổi con mình: "Tay chân già rồi, chuyện thường ấy mà"

Sau khi tiễn bác sĩ pháp y Triệu-người đã xong việc, Khương Du quay lại và thấy Dao Đồng người đã chết nằm trên sàn nhà tắm.

Người ta nói những người bị treo cổ trông gớm ghiếc, Dao Đồng cũng không ngoại lệ, tuy không thể nói ra từ "nghiệt ngã" nhưng khuôn mặt méo mó vì vật vã khiến cô cũng chẳng khá hơn là bao. Bởi vì đã chết được một thời gian, trên da xác chết lộ ra ngoài chiếc váy ngủ lụa, trên cổ có vết xước, người đã chết, máu đã ngừng chảy và vết thương chuyển sang màu hơi đỏ sẫm, không dính máu và vẫn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Khương Du ngoảnh mặt đi dịch bước, nhìn căn hộ nhỏ chừng 60 mét vuông này.

Từ phong cách trang trí, không khó để nhận ra chủ nhân là một phụ nữ trẻ thời thượng.Cách trang trí toàn bộ ngôi nhà phù hợp với thị hiếu của giới trẻ hiện nay, phòng khách được lát sàn gỗ sáng màu, bộ sofa đôi vải màu đỏ hồng có tựa lưng hình trái tim được đặt ở góc phòng khách, và hai chiếc gối sang trọng hình quả dâu tây được đặt cạnh nhau trên ghế sofa. Trên bức tường phía sau ghế sô pha có một bức tranh treo tường, những thân cây màu nâu và cành cây uốn lượn mềm mại, cành lá bao gồm vô số trái tim đào hồng, một số trên cành, một số bay lơ lửng trong gió, trông dễ thương và vui tươi. Một bên ghế sofa là khu vực làm việc được ngăn cách, bàn máy tính và tủ sách được che một nửa bởi tấm màn hoa oải hương. Bức tường cùng phía được dán ảnh, trong đó có ảnh của chính Dao Đồng đã qua đời và anh chàng Lâm Tương thân thiết. Khương Du nhìn thấy Dao Đồng cười tươi như hoa trong bức ảnh, rồi nghĩ đến cảnh cô ấy đang nằm trên sàn nhà lát gạch lạnh lẽo lúc này, đôi mắt đỏ như máu mở to vì ngộp thở, và đôi mắt như muốn trào ra khỏi hốc mắt. , một đôi mắt hoàn toàn gớm ghiếc. Khoảng cách như vậy khiến Khương Du không khỏi thở dài, thầm thở dài về sự mong manh của sinh mệnh, trong nháy mắt, mọi thứ đều bị hủy hoại.