Chương 4

Cảnh Tiễn cười nhạo một tiếng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Thật sự như vậy sao, vậy thì làm phiền đại tiểu thư này phí tâm rồi.”

“Cậu…” Lam Doãn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, khi cô ấy định có hành động khác thì một nhân viên công tác đã đi ra phía trước, vỗ tay một cái yêu cầu mọi người tập trung cùng một chỗ: “Im lặng một chút, nghe sắp xếp đây.”

Đối phương nhìn xung quanh một chút rồi thấp giọng nói: “Lát nữa hai người thành một đội đi vào cùng nhau đối thoại, tôi đọc đến dãy số của ai thì cùng nhau lại đây, hiểu không?”

Mọi người đồng thanh: “Hiểu rồi.”

Đối phương mỉm cười, bắt đầu đọc dãy số của nhóm đầu tiên, dãy số được lựa chọn đọc ngẫu nhiên, nhóm thứ nhất và nhóm thứ năm được gộp thành một đội, đó là hai người diễn viên mà Cảnh Tiễn không hề quen biết.

Cô yên tĩnh ngồi chờ ở bên ngoài, cách xa Lam Doãn, cô cũng không muốn so đo cao thấp với Lam Doãn ở chỗ này, cho nên chỉ đành tạm thời cho cô ấy kiêu ngạo một chút.

Mãi cho đến khi người phụ trách đọc dãy số của cô, khi đọc dãy số của người tiếp theo, mí mắt Cảnh Tiễn giật một cái, không biết vì sao mà cô luôn cảm thấy người đó có thể là Lam Doãn, mà sự thật chứng minh rằng, người đối thoại với cô, quả thật là Lam Doãn.

Sau khi Lam Doãn nhìn thấy Cảnh Tiễn, lập tức đặt câu hỏi: “Tôi muốn hỏi, có thể đổi người được không?”

Người phụ trách cười một tiếng: “Cô muốn đổi ai?”

Lam Doãn hừ một tiếng, chỉ vào Cảnh Tiễn, thẳng thắn nói: “Kỹ năng diễn xuất của cô ấy quá kém, vốn dĩ không xứng để đối thoại với tôi.”

Cảnh Tiễn mỉm cười, không nói gì.

Người phụ trách cười một tiếng, quan sát Lam Doãn từ trên xuống dưới một chút: “Chênh lệch một chút mới tốt, thử qua mới biết được, đi vào đi.”

Lam Doãn nghe vậy cảm thấy không cam tâm, bày ra thái độ ghét bỏ, không tình nguyện dậm chân một cái, hừ một tiếng rồi mới đi vào.

Cảnh Tiễn mỉm cười với đối phương, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Người phụ trách khẽ giật mình, nhìn nụ cười trên gương mặt của cô, chỉ cảm thấy rất đẹp đẽ, dáng người của cô gái này thật đẹp.

“Ừm… Nên làm.”



Phòng thử vai diễn không lớn, chỉ có một cái bàn nhỏ, phía trước còn có bốn người đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất và Thẩm Tử Mặc, người vừa được gọi tên cũng đi vào trong.

Đạo diễn Hứa xem thông tin trong tay rồi nhìn về phía hai người họ: “Hai người là bạn cùng lớp sao?”

Lam Doãn giành trả lời: “Đúng vậy.”

Đạo diễn Hứa mỉm cười, đánh giá sơ lược về hai người: “Nữ phụ và nữ chính cùng nhau tranh cãi.” Ông ấy dừng lại một chút rồi hỏi: “Ai muốn đóng vai nữ chính?”

Lam Doãn giơ tay lên: “Tôi.”

Cảnh Tiễn tất nhiên sẽ là nữ phụ. Cô không có bất kỳ trách cứ gì với đối phương, thậm chí còn cảm thấy diễn nữ phụ còn tốt hơn diễn nữ chính, một người phụ nữ xấu xa vì nam chính mà sẵn sàng hy sinh tất cả, luôn luôn phát huy tốt nhất năng lực của bản thân ở trước mặt nam chính.

Hai người nhìn nhau, bắt đầu chìm vào cuộc đối thoại.

Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên phát ra một tiếng động lớn, Cảnh Tiễn túm lấy cổ áo của Lam Doãn, trong mắt tràn đầy sự tức giận: “Cô có biết mình đang làm cái gì hay không? Cô có biết mình làm như vậy sẽ hại chết anh ấy không!”

“Con mẹ nó cô có bệnh sao!”

“Đây chính là cách cô yêu anh ấy sao!”

Gương mặt của cô tái nhợt, lúc nói chuyện phát ra sự giận dữ mà cô muốn truyền tải, thậm chí có thể lây cảm xúc này sang cho người khác.

……

Năm phút sau, đối thoại kết thúc.

Lam Doãn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Cảnh Tiễn.

Ngược lại Cảnh Tiễn đã nhanh chóng khôi phục trạng thái bình tĩnh như ban đầu, một giây nhập vai, một giây thoát vai, yên tĩnh đứng ở bên cạnh chờ đợi lời nhận xét.

Các đạo diễn đều bị cô làm cho ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ một nữ sinh đại học năm hai lại có kỹ năng diễn xuất thu hút người khác như vậy, tuy cô không phải là một diễn viên giỏi nhưng lại có kỹ năng truyền đạt cảm xúc mà nhiều diễn viên khác không có được, huống hồ cô lại còn trẻ như vậy.

Về phần người còn lại… Đạo diễn Hứa nhìn qua một lần, trợ lý đi đến nói nhỏ vào tai ông ấy vài câu, ông ấy nhìn Lam Doãn, dừng một chút rồi nói: “Được rồi, hai người về trước đi, chờ thông báo, biểu hiện rất tốt.”

Cảnh Tiễn: “Cảm ơn đạo diễn.”

Cô vui vẻ đi ra ngoài.

Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, Lam Doãn chạy theo, gọi cô lại: “Cảnh Tiễn, cậu đứng lại đó cho tôi!”

Cảnh Tiễn dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía cô ấy, sắc mặt hờ hững: “Có chuyện gì?”

Lam Doãn cười mỉa mai một tiếng, cô ấy ghét nhất chính là thái độ này của Cảnh Tiễn, rõ ràng cô muốn thứ gì đó nhưng lại luôn có thái độ lạnh nhạt thờ ơ, giống như xem thường toàn bộ thế giới này, nghĩ đến đây, Lam Doãn không khỏi giận dữ, giống như một học sinh tiểu học, nói chuyện gay gắt với cô: “Cô không thể nhận được vai này!”

Khi vừa mới đối thoại xong, Lam Doãn biết mình chắc chắn không có vấn đề gì, cô còn có người chống lưng, mà Cảnh Tiễn lại chẳng có gì, dựa vào cái gì mà lại tranh giành với cô ấy.

Nghe vậy, Cảnh Tiễn bất đắc dĩ cười cười, nâng cằm lên: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Cảnh Tiễn gật đầu, nói một câu: “Nếu cậu có tự tin như vậy thì cậu tìm tôi làm cái gì? Là muốn khoe khoang với tôi sao? Hay là muốn đả kích tinh thần của tôi?” Cô dựng thẳng ngón tay lên, lắc lắc một chút, cười chế giễu một tiếng: “Thật xin lỗi cậu, dáng vẻ bây giờ của cậu, vẫn không có ảnh hưởng gì đến tôi đâu.”

Nói xong, Cảnh Tiễn rời đi mà không hề quay đầu lại, hoàn toàn không để ý đến Lam Doãn đang mất bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Lam Doãn bị Cảnh Tiễn làm cho ngạc nhiên đến như vậy, trong lòng vô cùng tức giận.

Cô ấy nhìn bóng lưng của Cảnh Tiễn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh Tiễn, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu có được vai diễn này!”