Chương 6

Nhìn thấy người trước mặt, cô ngơ ngác.

Người đi đến cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm giống như có thể hút người khác vào trong đó, nhưng lại không hề có chút gợn sóng hay cảm xúc nào, chỗ vừa rồi đυ.ng vào rất cứng rắn… Cảnh Tiễn hơi chớp mắt, vô thức nhíu mày.

“Vô cùng xin lỗi.” Cô nhanh chóng nói một câu.

Người đàn ông kia nhẹ nhàng gật đầu rồi rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Cảnh Tiễn nhìn theo bóng lưng của người kia, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

“Cảnh Tiễn, đang nhìn gì đấy?”

Cảnh Tiễn lắc đầu: “Không có gì, chúng ta trở về đi.”

“Được.”

Đến trước cửa trường học, Cam Điềm Điềm đột nhiên đưa thỏi son đã được đóng gói lại cho cô, cười lớn tiếng: “Cho cậu.”

“Tại sao lại cho tớ?”

“Quà sinh nhật đấy.” Cam Điềm Điềm hỏi: “Cậu sẽ không quên mất ba tiếng nữa chính là sinh nhật của cậu đấy chứ.”

Cảnh Tiễn hơi ngạc nhiên một chút, bây giờ cô mới phản ứng lại: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

Hai người nhìn nhau cười một cái, Cảnh Tiễn nghe được âm thanh bàn tán của mọi người.

“Oa, đây là đang muốn tỏ tình à, hay là đang làm gì vậy?”

“Hình như là Viên Văn Bân muốn tỏ tình với Cảnh Tiễn.”

“Chết tiệt, cô gái xinh đẹp đó sao.”

“Đúng vậy, không biết Viên Văn Bân thích cô ấy ở chỗ nào, tính cách không tốt, lại còn kiêu ngạo như vậy.”

“Là do cậu không hiểu được, chỉ với ngoại hình của cô ấy cũng đủ để người ta phải thích cô ấy, huống hồ là đàn ông, không phải lúc nào cũng thích thái độ như vậy à.”



Cảnh Tiễn đang thích thú lắng nghe thì đột nhiên có người kêu lên: “Cảnh Tiễn đến rồi.”

Cô dừng lại, ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều nhường đường cho cô, mà Viên Văn Bân lại trìu mến chậm rãi đi về phía cô, trong tay còn cầm bó hoa hồng mà cô yêu thích nhất trong kiếp trước.

“Cảnh Tiễn.”

Cô không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt, muốn biết anh ta đang định làm gì.

Ở kiếp trước, Viên Văn Bân cũng tỏ tình với cô theo cách này, lúc ấy cô cảm động rơi nước mắt, đồng ý lời tỏ tình của anh ta. Nhưng sau đó thì sao, Viên Văn Bân đã lừa dối cô, còn nói là cô đã lừa dối anh ta trước, nói cô là một tay chơi, nói cô ghét bỏ anh ta vì anh ta không có tiền, không có thực lực, vì muốn có cuộc sống tốt hơn mà cô đi ngủ với người khác, vân vân.

Vòng thông tin bẩn thỉu đầu tiên của Cảnh Tiễn bắt đầu từ cái này.

Lúc đó cô vốn không có nhiều bạn bè ở trường học, tất nhiên cũng không có ai chịu đứng ra bênh vực cô, kết quả là sau này, ấn tượng sâu sắc nhất mà những người trên mạng về Cảnh Tiễn chính là "cô gái lừa dối".

Nghĩ đến chuyện này, cô nhếch môi cười khẩy, nhìn người đàn ông đạo đức giả trước mắt.

“Cảnh Tiễn, tớ thích cậu, làm bạn gái của tớ được không?”

Tất cả mọi người đều chú ý đến Cảnh Tiễn, thậm chí còn có người rất mong chờ.

Cảnh Tiễn cong môi cười một tiếng, ném bó hoa trong ngực đi, bình tĩnh nói một cách vô cùng lý trí: “Không.”

Vừa nói xong, những người có mặt ở đây đều xôn xao. Bọn họ kinh ngạc nhìn Cảnh Tiễn, không ai trong số họ nghĩ đến chuyện cô sẽ từ chối một người đàn ông tốt như Viên Văn Bân.

Viên Văn Bân thay đổi sắc mặt, nhìn cô: “Cảnh Tiễn, cậu biết cậu đang nói gì không?”

Cảnh Tiễn nhíu mày, giọng điệu kiên quyết: “Tôi nhận thức rất rõ ràng tôi đang nói gì.”

Cô dừng một chút rồi đánh giá người trước mặt: “Sự thâm tình giả tạo của cậu có thể dùng để lừa gạt được những cô gái khác, nhưng ở chỗ của tôi, thật xin lỗi, nó không có một chút tác dụng nào.”

Xung quanh vang lên những tiếng cảm thán nho nhỏ, mọi người bất ngờ nhìn Cảnh Tiễn, thực sự rất kinh ngạc.

Mặc dù Viên Văn Bân không phải là người đàn ông đặc biệt nổi bật trong trường, nhưng ít nhất anh ta có ngoại hình đẹp, điều kiện tốt, quan trọng nhất là tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta có nhân cách rất tốt, nho nhã lễ độ đối với con gái, đặc biệt ga lăng.

Ở một mức độ nào đó, các cô gái rất ghen tị với Cảnh Tiễn vì cô được Viên Văn Bân tỏ tình, nhưng họ không ngờ Cảnh Tiễn lại từ chối tự nhiên như vậy.

Sắc mặt Viên Văn Bân cực kỳ khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Cảnh Tiễn, nhưng chỉ trong chốc lát anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa: “Tiễn Tiễn, cậu còn đang giận tớ sao? Mấy ngày trước không đi cùng cậu là lỗi của tớ, là do tớ quá bận rộn, nhưng cậu không thể vì chuyện này mà giận dỗi với tớ…”

Anh ta xây dựng hình tượng thâm tình cho chính mình, nhưng còn chưa nói xong đã bị Cảnh Tiễn cắt ngang.

“Được rồi.”

Cô nhìn Viên Văn Bân, hạ giọng nói: “Nếu cậu không muốn những chuyện đã làm trước kia bị bại lộ trước mặt mọi người thì tốt nhất nên giữ im lặng, chúng ta là không thể nào, không chỉ bây giờ mà tương lai cũng sẽ giống như vậy, tôi không thích cậu.”

Đến câu tiếp theo, cô cao giọng lên để mọi người đều nghe thấy. Nói xong, Cảnh Tiễn kéo Cam Điềm Điềm vẫn còn sững sờ đứng ở bên cạnh bước đi thật nhanh, bỏ lại một đám bạn học vẫn chưa bình tĩnh lại.

Đêm đó, tin tức về Viên Văn Bân của khoa diễn xuất bị Cảnh Tiễn từ chối lời tỏ tình bị truyền đi khắp trường học, thậm chí lan truyền cả trên mạng.

Bởi vì chuyện này mà Cảnh Tiễn lần đầu tiên lọt top 10 hotsearch.

Không ít người nhìn nhan sắc của cô, hỏi thăm tên tuổi của cô, mọi người đều ấn tượng trước vẻ ngoài và sự từ chối thẳng thắn của cô.

Cảnh Tiễn không quan tâm những chuyện này, cô vừa trở về ký túc xá đã thấy Lam Doãn quăng đồ đạc lung tung, thậm chí còn ném cái ly thủy tinh xuống đất, trong miệng không ngừng chửi rủa: “Tại sao lại là cậu ta!”

“Năng lực của tớ kém hơn cậu ta hay sao?” Cô ấy nhìn về phía Trịnh Mai.

Trịnh Mai ở gần đó, núp xa ra rồi sợ hãi lắc đầu: “Doãn Doãn, không phải cậu còn có anh trai sao?”

Lam Doãn hét lên: “Đó không phải là anh trai của tớ!”

Cảnh Tiễn và Cam Điềm Điềm im lặng nhìn, điện thoại di động trong túi của cô rung lên, đó là cuộc gọi của Phương Văn Quân.

Vừa nhận điện thoại đã nghe được giọng nói vui sướиɠ của Phương Văn Quân: “Cảnh Tiễn, chúc mừng em.”

“Gì hả?”

Phương Văn Quân nói: “Đạo diễn Hứa của bộ phim truyền hình kia, em đã nhận được vai nữ hai của bộ phim đó rồi.”

Cô ấy nói với giọng điệu hơi phấn khích: “Chị thật sự không ngờ, bây giờ em lại giỏi như vậy!”

Cảnh Tiễn: “...”

Chính cô cũng không ngờ, cô lại giỏi đến như vậy.