Chương 5: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [5]

“Nhìn tôi này.” Giọng nói trầm ấm của hắn truyền đến.

Tô Từ theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện không biết lúc nào hắn đã cúi người xuống, không khoan nhượng ra lệnh cho cô.

"Cậu từ nơi nào phát hiện?" Phó Tư hờ hững nhìn cô một cái, chỉ đứng ở nơi đó, không để ý xung quanh.

Tô Từ nói: "Những cô gái đó, tôi đã mất hai ngày để tìm ra."

Giọng điệu tự hào của cô gái khiến Phó Tư khẽ cau mày, sau đó thả lỏng, nhẹ nhàng nói: "Tôi thích ăn đồ Tây, trái cây là táo, điểm tâm Trung Quốc và cà phê với hai thìa đường. Nếu muốn biết, cậu cứ hỏi tôi."

Tô Từ cho một cái nhìn khó hiểu.

Phó Tư đứng thẳng dậy.

"Không phải cậu muốn theo đuổi tôi sao? Nếu như cậu có tin tức không đúng, tôi khuyên cậu sớm từ bỏ đi."

Cô chớp mắt: "Ồ..."

Phó Tư liếc cô một cái, quay người nói với Nan Thành bên cạnh: "Đi thôi."

Nếu Nam Thành không nhìn ra có điểm không đúng, thì anh ta là một kẻ ngốc. Anh không khỏi âm thầm nháy mắt với cô gái, hi vọng đối phương hiểu ám chỉ của mình.

Tô Từ có chút khó hiểu: "Thống Thống, mắt của anh ta bị chuột rút sao?"

Hệ thống: "Ba khuyên cô đọc sách nhiều một chút."

Tô Từ: "Học quá khó, chúng ta vẫn là đuổi theo bạn học Phó đi."

Hệ thống: "..." Không biết Phó Tư mà biết được, cảm giác của hắn sẽ như thế nào.

*

Tô Từ mua một quả táo, chủ quầy trái cây lộ ra vẻ mặt khó tả: "Cô bé, sao cháu chỉ mua một quả."

Cô ấy nói: "Chú ơi, chú không bán táo à?"

Đôi mắt của cô gái quá tò mò, quá chân thành và trong sáng.

Ông chủ còn xấu hổ nói không bán.

"Quên đi, bán, cháu mua cho ai?"

Tô Từ nói: "Bạn học."

Rốt cuộc, bạn học Phó vẫn chưa đồng ý hẹn hò với cô ấy, vì vậy cô ấy chỉ có thể là bạn cùng lớp.

Ông chủ bọc quả táo trong một cái túi.

"Vậy... bạn học này nhất định có thể cảm nhận được thành ý của cháu."

Rốt cuộc, táo là loại nhỏ nhất, muốn cảm nhận thấy cũng khó.

Tô Từ hài lòng cất quả táo đi, cười nói: "Cám ơn chú."

Ông chủ không khỏi thở dài, đây là con cái nhà ai vậy, đáng yêu đến tan chảy trái tim.

Không biết sau này tiểu tử nào sẽ may mắn cướp được một cô bạn gái ngoan như vậy.

Tô Từ đưa quả táo cho phó Tư, nghiêm túc nói: "Bạn học Phó, đừng ăn khi bụng đói, ăn cơm xong mới được ăn."

Cô ấy cố tình mua một quả nhỏ để bên kia không thể từ chối.

Tô Từ đã thấy họa sĩ luôn ăn trái cây khi bụng đói, gây đau dạ dày.

Phó Tư nhìn quả táo trước mặt, ánh mắt khẽ động, vươn tay đón lấy.

"Tô Từ, cậu vì sao lại thích tôi?"

Cô gái ngẩng mặt lên, đôi mắt chợt sáng ngời.

Hệ thống: "Ba ba xin cô hãy câm miệng —— "

Tô Từ: "Bởi vì bạn học Phó rất có tiền, rất nhiều tiền."

Hiện trường im lặng trong giây lát.

Biểu cảm trên mặt phó Tư dần trở nên lạnh như băng, cứ như vậy nhìn cô gái.

"Chỉ như vậy?"

Hệ thống: "Ba ba cầu xin cô—"

Tô Từ gật đầu: "Ừ."

Không dao động, không một chút do dự.

Phó Tư nhìn cô gái một lúc, cuối cùng trả lại quả táo, sau đó quay người rời đi.

Bóng dáng cao lớn, hơi thở so với lúc trước càng lạnh hơn.

Tô Từ cầm quả táo trong tay, nghi hoặc hỏi: "Hắn... tức giận sao?"

Sao lại tức giận?

Hệ thống: "Cún con, Ba đối với cô cũng rất thất vọng."

Tô Từ lại cảm thấy con người thật kỳ lạ.