Chương 6: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [6]

Khi hai chàng trai rời khỏi tòa nhà dạy học, các cô gái đứng trong hành lang nhìn, một số không giấu được sự ngưỡng mộ.

Thiếu niên khí chất tao nhã tự phụ đút một tay vào túi quần, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn cùng lãnh đạm.

Giữa những sợi tóc lòa xòa trên trán lộ ra làn da trắng như ngọc, khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa được.

Mí mắt hơi sụp xuống, tất cả các biểu cảm có thể được chia thành các khung hình đẹp.

Phó Tư nổi tiếng là khó theo đuổi, anh ấy có tất cả mọi thứ, gia đình khá giả và anh ấy tốt đến mức mọi người phải nể phục.

Anh không giống như những công tử kia, nhiễm một số thói hư tật xấu hoặc cậy quyền mà kiêu ngạo, hống hách.

Ngược lại, anh ấy rất có kỷ luật.

Tất cả mọi thứ của Phó Tư thật hoàn mỹ, chuyện gì cũng làm được tốt nhất. Thành tích học tập của anh ấy luôn đứng đầu quanh năm, anh ấy là học sinh giỏi nhất trong lòng thầy cô. Anh thường được sử dụng như một hình mẫu, có nhiều người ngưỡng mộ cũng có những kẻ ghét thầm.

Phó Tư thờ ơ và lạnh lùng. Nhưng dù vậy, những cô gái hết đợt này đến đợt khác đi lên.

Trong lòng họ, phó Tư là nam thần của quần chúng, và thật khó tin nếu anh bị theo đuổi dễ dàng như vậy.

Nhưng đối với Tô Từ , cô chỉ cảm thấy tâm tư của con người thật khó hiểu.

Giống như bây giờ, Phó Tư phớt lờ cô ấy.

Tô Từ chỉ có thể nhìn đối phương đi xa, không kịp nói lời nào.

Cô chớp chớp mắt, tự hỏi: "Cậu ấy không nhìn thấy mình sao?"

Tô Từ đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên thử chạy tới trước mặt đối phương hay không, để Phó Tư có thể nhìn thấy mình.

Hệ thống tuyệt vọng trước sự ngây thơ của cô: "Ba ba nói thật cho cô biết, không phải Phó Tư không nhìn thấy cô, mà là hắn căn bản không muốn cùng cô nói chuyện."

Tô Từ kỳ lạ hỏi: "Tại sao?"

Hệ thống: "Cô sẽ ở cùng người chỉ yêu tiền của cô sao?"

Tô Từ gật đầu: "Tôi sẽ nha, bởi vì tôi chính là hũ tiền mà."

Hệ thống: "... Ba sai rồi."

Tô Từ suy nghĩ một lúc và nói, "Nhưng yêu thực sự quá rắc rối."

Nam thành treo trên môi nụ cười dễ chịu, anh vươn vai.

"Cậu không để ý cô gái đáng yêu kia sao? Cậu không sợ cô ấy bị người khác bắt cóc đi sao?"

Phó Tư nhìn thẳng về phía trước mà không nheo mắt, động tác của hắn không nhanh không chậm, giọng điệu không có gì khác thường: "Tại sao tôi phải sợ?"

"Ừm..." Nam Thành lười biếng nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu có chút hứng thú với cô ấy."

"Có quá nhiều người tỏ tình với tôi."

Người thanh niên thần sắc lãnh đạm, đồng tử chiết xạ một chút tia sáng, mang theo lạnh lẽo, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Tại sao tôi phải có hứng thú với mình cô ấy."

Câu này có vẻ quá vô tâm và thờ ơ.

Tuy nhiên, Nam Thành chỉ mỉm cười và không nói gì.

Hắn cùng đối phương lớn lên, cho dù không tìm hiểu tường tận, nhưng cũng có chút hiểu biết.

Giống như bây giờ, nếu thật sự kháng cự, sẽ không cho đối phương một chút cơ hội, và hi vọng tiến lại gần.

Bên này Hệ thống cùng đã nói rõ ràng cho cô hiểu.

Tô Từ cái hiểu cái không.

Hệ thống: "Hiểu chưa? Không thể nói cô ở bên cạnh hắn chỉ vì tiền."

Cô gái nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi ở với anh ta là vì tiền."

Hệ thống: "Ba ba cũng bị cô làm tức chết, cô không thể chủ động thừa nhận, hiện tại Phó Tư đang tức giận, cô nhất định phải đi giỗ ngọt hắn."

Tô Từ ngoan ngoãn nói: “Được.” Cô nghiêng mặt, “Dỗ như thế nào?”