Chương 7: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [7]

Phó Tư lại bị cô gái ngăn lại, hắn hơi rũ mắt, thần sắc lãnh đạm.

"Có chuyện gì vậy?"

Trong khoảng thời gian này, đối phương vẫn luôn ở một chỗ chờ hắn, giống như sẽ không thay đổi.

Cô giống như một con mèo sữa nhỏ, mới biết đi, liên tục xoay người tại chỗ.

Đôi mắt tròn xoe ngấn nước nhìn hắn.

Phó Tư không thích thú cưng có lông xù, nhưng cô gái trước mặt lại làm anh nghĩ tới, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Anh thậm chí còn muốn duỗi ngón tay ra chạm vào cô, đầu ngón tay phát ra tín hiệu giống như một lời cảnh báo.

Cảnh báo anh rằng nếu anh không dừng lại ngay bây giờ, sẽ có điều gì đó xảy ra ngoài tầm kiểm soát.

Phó Tư đang suy nghĩ, lý trí đã tỉnh táo, vì vậy anh không dừng lại.

Tô Từ hơi cúi đầu, nhất thời không nói.

Thiếu niên không biết mệt mỏi chờ đợi, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại từ đầu đến cuối rơi vào đối phương.

“Bạn học Phó, cậu là người rất tốt.” Tô Từ ngẩng mặt, nghiêm túc nói: “Cho dù cậu không có tiền, cậu cũng là một người rất tốt.”

Hệ thống: "??? Ba ba dạy cô khen như vậy sao?"

Tô Từ chân thành nói: "Chẳng lẽ lời tôi nói không phải là nói thật sao?"

Hệ thống: "...Ba mệt quá, tôi phải offline năm phút đồng hồ."

Phó Tư nhìn cô gái trước mặt, biểu cảm trên khuôn mặt rất chân thành, dưới hàng mi dài cong vυ"t là một đôi mắt tròn xoe như nước, chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi màu anh đào.

Vóc người nhỏ bé, thân hình mảnh khảnh, khi lặng lẽ đứng nhìn bạn, có loại nói không nên lời năm tháng an tĩnh và tốt đẹp.

Hắn khẽ nhúc nhích ngón tay, nhịn không được bỏ vào trong túi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Xong chưa?"

Tô Từ tuân theo những lời dạy của hệ thống và cố gắng hết sức để tìm kiếm những từ ngữ trong tâm trí của mình.

"Bạn rất đẹp trai. Mặc dù trông bạn có vẻ lạnh lùng, nhưng bạn học Phó rất lịch sự. Cậu không coi thường người khác, cũng không tỏ ra trịch thượng. Cậu là một người rất tốt."

Cô khô khan đem câu cuối cùng nói xong, lúc này mới phát hiện hình như cô nói lặp lại, trong lòng không khỏi có chút rối rắm.

Tuy nhiên, ánh mắt của Phó Tư hơi lóe lên, anh quay mặt đi, vóc dáng cao lớn, khí thế có chút thu liễm: "Đó chỉ là tôi trong tưởng tượng của cậu mà thôi."

Quả nhiên, cô gái không giống lần trước lùi một bước, đứng nguyên tại chỗ, hai mắt ướŧ áŧ ngoan ngoãn.

"Tôi đã thấy một số bạn cùng lớp trao thư tình và tỏ tình với bạn học Phó. Ngay cả khi cậu từ chối cũng làm cho họ không cảm thấy quá xấu hổ. Cũng không cho người ta hy vọng ... Khiến các cô ấy hiểu lầm."

Tô Từ về chuyện tình cảm không có kinh nghiệm, nhưng sau khi nghe qua một số người, cô vẫn hiểu những chuyện đơn giản này.

Tuy nhiên, chàng trai trước mặt hơi thẳng người, từ khóe mắt nhìn sang, nói với giọng điệu không mấy thiện cảm và lời lẽ có tính hủy diệt: "Những điều tôi đã nói, bao gồm cả hành động của tôi, chẳng qua là có sự giáo dục tốt khiến tôi không thể cư xử khác với vẻ bề ngoài của mình."

"Đó là tôi bồi dưỡng từ trong xương cốt ra, chứ không phải sự chân thành từ trong ra ngoài, cậu hiểu không?"

Tô Từ nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó gật đầu.

Phó Tư nhìn cặp mắt quá thuần khiết trước mặt, lại cảm thấy khó chịu không thể diễn tả được.

Hắn sinh ra trong một hoàn cảnh môi trường nghiêm khắc, khi còn nhỏ đã tiếp xúc với nhiều người và nhiều nơi khác nhau. Hắn không tin trên thế giới có bất kỳ loại tình cảm và cảm xúc nào quá thuần khiết và trong sạch.

Thậm chí hắn còn sinh ra một ý nghĩa tà ác.

Để đối phương nhìn xem bản thân thật sự là bộ dạng gì, cô có sợ hãi bỏ chạy hay không.