Chương 8: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [8]

Nhưng cảm xúc này chỉ là nhất thời, Phó Tư rất nhanh liền kiềm chế lại, khinh thường dò xét: "Cậu không hiểu tôi thì đừng nói thích tôi."

Mặc dù Tô Từ không hiểu tại sao tâm trạng hắn lại không tốt, nhưng cô chỉ có thể nghe theo và nói: "Được."

Cô tựa hồ nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra một quả táo, nhẹ giọng nói: "Bạn học Phó, nếu như không tức giận nữa, có thể nhận táo của tôi sao?"

Phó Tư nhìn chằm chằm vào cô gái trong vài giây, đưa tay ra, nắm lấy nó, xoay người và rời đi mà không nói một lời.

Tô Từ chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng đối phương, không chút do dự rời đi.

Làm sao tôi có thể thích ngoại hình của người khác được.

Khi hệ thống trực tuyến, anh ấy rất ngạc nhiên: "Phó Tư đã nhận quả táo của của cô hả?"

Tô Từ mân mê đống sách trên bàn, cố gắng viết bài tập hôm nay giáo viên giao cho.

"Đúng."

Hệ thống: "Ba đã đánh giá thấp cô, cô vẫn có chút mị lực đấy."

Tô Từ phớt lờ nó chăm chỉ làm bài tập về nhà.

Hệ thống khó hiểu: "Cô xem, cô cũng không ngốc, cái này không phải đều viết đến khá tốt."

Tô Từ chớp chớp mắt, hơi quay đầu lại, chỉ vào học sinh cách đó không xa, thành thật nói: "Tôi đi ngang qua nhìn một chút, chép lại."

Hệ thống phát hiện người này đứng thứ hai trong lớp, dáng người nhỏ nhắn, khá thông minh.

Cô thở dài nói: “Con người sống thật là mệt mỏi, phải ăn còn phải học tập, đã thế còn mau chết”.

Hệ thống: "... Cô sẽ không đổi ý đi."

Tô Từ lắc đầu: "Nhưng làm người vẫn là khá tốt."

Ví dụ, thức ăn của con người khá ngon.

Tô Từ không đủ tiền mua thức ăn của căn tin trường, vì vậy cô sẽ mang bento của mình đến, tất nhiên, cô ấy không tự làm bento.

Thay vào đó, bà chủ của một nhà hàng thức ăn nhanh nhìn thấy cô ấy đáng thương nên đã chuẩn bị nó cho cô ấy.

Mặc dù bà chủ nói rằng không lấy tiền của cô ấy, Tô Từ vẫn tính toán cẩn thận và đưa cho bà ấy.

Rốt cuộc, tiền của mọi người cũng không phải là gió thổi tới.

Buổi trưa, trong lớp sẽ có học sinh làm bài, học bù, hoặc ngủ nướng.

Tô Từ gói bento, sau đó đến nhà ăn chọn một chỗ ngồi tốt, phớt lờ ánh mắt của người khác, lấy nó ra và bắt đầu ăn.

Mấy học sinh xung quanh xì xào bàn tán: “Oa, hóa ra Tô Từ nghèo như vậy, tiền ăn cơm cũng không có, cơm trưa còn tự mang theo.”

"Thảo nào cô ấy lại tôn thờ tiền như vậy. Thì ra cô ấy là người nghèo, có lẽ cô ấy đến đây học để câu rùa vàng."

"Chậc chậc chậc chậc, thật mất mặt, còn không biết xấu hổ mà tới nhà ăn. Cứ bám riết lấy Phó Tư, chắc là vì muốn làm vợ nhà giàu có, phỏng chừng là vì nghèo mà phát điên rồi."

"Sợ quá, cách xa cô ta ra chút, vướng vào sẽ gặp phiền toái."

"Tránh ra, mau cút đi, sao còn không cút, đừng ở chỗ này làm người khó chịu."

Một cô gái mất bình tĩnh đứng dậy, hướng bên này giận dữ hét: "con nhỏ hám giàu, cút ra ngoài, ai cho cô tới đây ăn cơm."

Cô gái nãy giờ vẫn bị mắng mỏ ngẩng mặt lên, chậm rãi lau khóe môi, nghi hoặc nhìn quanh nhà ăn.

Cô gái bị động tác này của cô làm cho càng khó chịu: "Nhìn cái gì vậy? Lăn ra ngoài cho chúng ta!"

Tô Từ nghiêm túc trả lời: "Tôi đang nhìn xem trên nhà ăn có viết tên của cậu không."

Những người xung quanh sững sờ, có chút câm nín.

Cô gái càng tức giận, cho rằng cô đang giễu cợt, sỉ nhục mình, tức giận nói: "Đồ qủy nghèo! Cô cho rằng Phó Tư sẽ thích cô sao? Từ bỏ đi, anh ấy sẽ không thích cô đâu! Cô cũng không nhìn lại bộ dạng của mình xem, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tự hiểu lấy mình đi, đừng quấn lấy Phó Tư nữa."