Chương 4: Chọn người đọc sách

Tư Mã Thanh Quan ở trên đường nhìn những gương mặt tươi tắn dưới nội đường, lại có chút thần tư miên man.

Thái tử Tư Mã Diễm là hài tử của Hoàng huynh cùng Nguyên hậu, từ nhỏ đã thông minh tuyệt luân, chính là khi còn bé thân thể có chút ốm yếu, còn từng đến biệt viện Thượng Dương của nàng tu dưỡng qua.

Khi ở biệt viện thân thể hắn ngược lại chậm rãi được dưỡng tốt lên, chỉ là không biết tại sao lại tự nhiên bắt đầu xa lánh nàng.

Mấy năm này, lễ vật Tư Mã Thanh Quan đưa đến Đông cung vào sinh nhật của Thái tử đều bị hắn trả lại.

Tin tức truyền đến tai Hoàng đế, Tư Mã Diễm bị phạt quỳ ở điện Trường Minh nửa ngày.

Từ đó về sau hễ là Tư Mã Diễm thấy vị cô cô là nàng liền không vừa mắt.

Tư Mã Thanh Quan cũng nghĩ cách tránh hắn, phàm là yến tiệc có mặt Tư Mã Diễm, nàng đều tự giác từ chối.

Mặc dù bình thường một năm nàng cũng không ra khỏi cửa được mấy lần.

Cho nên, trong kinh có tin đồn Thái tử cùng Vĩnh Gia trưởng công chúa không hòa thuận, xác thực có thật.

Chỉ là Tư Mã Thanh Quan đến hôm nay vẫn không biết vì sao Thái tử lại đột nhiên chán ghét mình.

Nhớ tới ngày xưa, Tư Mã Thanh Quan không khỏi uống thêm vài chén.

"Cô cô, người xem thử xem, coi mình vừa ý cái nào?"

Công chúa Ngọc Chân nhìn Tư Mã Thanh Quan một ly lại một ly rượu liên tục uống xuống bụng, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Người ở dưới đường đã sớm biểu diễn xong tài năng.

Thôi Phong Thụy mặc bạch sam đọc một đoạn thi kinh, có lẽ là do sinh ra ở phía Nam, nhã ngôn của hắn mang theo một cỗ hương vị mềm mại, nghe vào tai có vài phần thú vị.

Lang quân mặc thanh y thì đàn một khúc "U Lan", tiếng đàn du nhiên thăm thẳm, có vài phần hương vị tiêu sái.

Lang quân mặc hắc ý thì múa một đoạn kiếm vũ, anh khí bức người.

"Không bằng. . . . . "

Tư Mã Thanh Quan buông chén rượu xuống, nhớ tới mục đích của mình là đến Liễm Tú Viên chọn diện thủ.

Nàng có chút đau đầu, mấy lang quân này tự nhiên đều cực kỳ xuất sắc, bằng không công chúa Ngọc Chân cũng sẽ không đem bọn họ tiến cử cho mình.

Bất quá nàng thật sự là không thiếu một người sưởi ấm giường.

"Không bằng chọn Thôi Phong Thụy kia đi."

Thiếu niên này am hiểu thi thư, nhã ngôn lại nói dễ nghe. Thôi thì đem hắn trở về đọc sách cho nàng.

Tư Mã Thanh Quan gọi tên bạch y lang quân xong, men rượu liền cuồn cuộn dâng lên, lập tức có chút đứng ngồi không yên.

Rượu trên bàn là Hoa Mai Thuần Lộ, vào miệng mềm mại, khi uống có mùi thơm của hoa mai.

Ngay cả Tư Mã Thanh Quan là người có tửu lượng không tốt cũng khó tránh khỏi uống nhiều hơn bình thường một chút.

Chỉ là nồng độ rượu này cũng không nhỏ, khiến nàng lúc này đã có chút say, động tác đứng dậy cũng đã có chút lảo đảo.

Hòa Tú ở một bên vội vàng tiến lên nâng người nàng.

"Điện hạ, bằng không trước tiên cứ ở chỗ công chúa Ngọc Chân nghỉ ngơi một chút? Chờ đến khi tỉnh rượu rồi mới đi.”

Công chúa Ngọc Chân cũng lo lắng trên đường về Tư Mã Thanh Quan sẽ bị trúng gió mắc phong hàn.

"Cũng tốt."

Tư Mã Thanh Quan nhíu mày, lúc này nàng quả thật say đến tàn nhẫn, nếu không phải có Hòa Tú nâng đỡ, sợ là sẽ ngã xuống đất.

"Mau đưa trưởng công chúa đến phòng cho khách."

Công chúa Ngọc Chân phân phó với nữ quan bên cạnh mình.

Nữ quan kia nghe phân phó thì vội vàng dẫn đường.