Chương 2: Chương 1 (2)

Ở trên đường cô ta gặp được Triệu Giác.

Đừng nhìn Triệu Giác hiện tại là dị năng giả hệ thổ cấp C mà coi thường, sau này hắn sẽ trở thành thành viên cốt cán của một đoàn đội dựa vào không gian có vật tẩy gân phạt tủy của nam chính, làm di năng hắn tiến hóa lên cấp A, bước lên hàng ngũ cường giả.

Trần Giai Hòa cảm thấy vận khí chính mình thực tốt, hiện tại gặp được Triệu Giác vẫn còn nhỏ yếu, tạo quan hệ tốt cùng hắn, trăm lợi chứ không hại.

Siêu thị không có tang thi lại có đồ ăn, Trần Giai Hòa nhỏ giọng ca hát, thấy tầng cuối kệ hàng có một thùng giấy, liền thuận tiện lấy một vài cuộn giấy, cô ta khom lưng mở hộp giấy ra──

"A!!!" Trần Giai Hòa hét lên tiếng chói tai, Triệu Giác giơ thương chạy tới, tính tấn công thùng giấy.

"Từ từ." Trần Giai Hòa kinh hoàng nói, "Hình như là một đứa bé."

Ở dưới ánh mắt cảnh giác của hai người. hộp giấy giật giật, chợt có một cái đầu nhỏ chui ra.

Cô bé nhỏ một đầu tóc mềm mại được buộc lên hai bên trái phải không cân đối, quần áo hỗn loạn nhưng không bẩn, trong tay cô bé ôm một cái con gấu bông bị đứt một cánh tay, đôi mắt to đen láy chớp cũng không chớp mà nhìn bọn họ.

Xem nhẹ kiểu tóc không thích hợp và quần áo hỗn độn của cô bé, thì cô bé ngồi trong thùng giấy xinh đẹp tinh xảo giống như búp bê Phương Tây vậy.

Không có biến dị, không phải là tang thi, là một cô bé nhỏ thôi.

Triệu Giác buông thương, nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn không có thả lỏng cảnh giác, ở mạt thế không được phép xem thường bất cứ người nào, đặc biệt là cô bé nhỏ đột nhiên xuất hiện một mình ở một nơi như thế này.

Chẳng lẽ nơi này đã có chủ?

"Em gái nhỏ, em... một mình ở nơi này?"

Bé gái nhỏ nhẹ nhàng gật đầu.

"Cha mẹ của em đâu?"

Lông mi thật dài của cô bé rũ xuống, ôm gấu bông không hé răng nửa lời.

Trần Giai Hòa nhìn chằm chằm cô bé đánh giá, sau đó hỏi: "Em gái nhỏ, em tên là gì?"

"Em tên là Biên Biên." Cô bé phát ra âm thanh tinh tế mềm mại.

Trần Giai Hòa đáy mắt hiện lên thất vọng, cô ta nhớ rõ trong sách có một cô bé là dị năng giả hệ không gian cấp S rất lợi hại, sau lại trở thành con gái nuôi của nam chính.

Nhưng cô bé đó không tên là Biên Biên.

Xem bộ dáng của bé, hẳn chỉ là một cái cô bé nhỏ bình thường,có lẽ cha mẹ gặp nguy hiểm đã chết, trước đó đã đem con giấu ở chỗ này.

Trần Giai Hòa đem phỏng đoán của mình nói với Triệu Giác, hắn cho rằng có lý, quay đầu ôn nhu hỏi: "Biên Biên, em còn có người thân nào nữa không?"

Biên Biên không nói gì, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống, Triệu Giác lại nghĩ xem ra Trần Giai Hòa đoán không sai.

"Cái kia...."

"Giác ca." Trần Giai Hòa biết Triệu Giác muốn nói gì, khẳng định là hắn muốn cô nhóc này theo đi, không nói tới bọn họ một người dị năng cấp C một người cấp D, đi đến căn cứ cũng mất không ít thời gian, lại mang theo một cô bé....Quá nguy hiểm cũng quá rêu rao.

Cô bé nhỏ xinh đẹp như thế này, một khi bị một ít dị năng giả ghê tởm nhìn thấy, sẽ đem đến cho họ tai họa ngập đầu.

Bên ngoài dị năng giả sinh tồn có rất nhiều, thực lực cường đại lại càng là không đếm xuể.

5 năm thời gian ở mạt thế, kẻ yếu cơ hồ đều bị đào thải rồi, có thể sống đến bây giờ đều không có ai dễ đối phó cả.

Chủ yếu là, Trần Giai Hòa rất rõ ràng quyển sách này có bao nhiêu tàn khốc, lòng tốt chỉ khiến mình chết nhanh hơn thôi.

Mang theo một bé gái vô dụng, quá kéo chân sau.

"Cô bé vẫn luôn ở chỗ này không có việc gì, nghĩa là cô bé thực an toàn, so với đi theo chúng ta thì ở đây an toàn hơn nhiều." Trần Giai Hòa chặn lại lời nói của Triệu Giác.

Triệu Giác nhíu mày, mắt nhìn cô bé vẫn đang thương tâm khóc thút thít, khóc đến hắn chua xót: "Chính là nếu chúng ta không mang bé đi thì...."

"Giác ca, anh nghĩ lại." Trần Giai Hòa một lần nữa chặn hắn, "Chúng ta mới đắc tội nhóm người Phi Long, bọn họ vẫn còn đang tìm chúng ta đấy, mang theo cô bé vạn nhất gặp được bọn họ, anh nghĩ việc này đối với cô bé là tốt sao?"

Cô ta thay đổi cách nói.

Triệu Giác cái người này cái gì cũng tốt, chính là quá dễ mềm lòng, ở mạt thế người dễ mềm lòng sẽ là người chết nhanh nhất.

"Chúng ta lấy vật tư xong liền đi." Trần Giai Hòa nhanh chóng cầm túi vật tư lên, lôi kéo Triệu Giác rời khỏi siêu thị.

Biên Biên đi đến cửa siêu thị, yên lặng nhìn bọn họ ngồi lên xe phóng đi.

Triệu Giác nhìn thân ảnh cô bé qua kính chiếu hậu ngày càng xa, nội tâm tự khiển trách: "Giai Hòa, anh cảm thấy...."

Trần Giai Hòa cũng cảm nhận được, an ủi Triệu Giác: "Giác ca, chúng ta không phải là không muốn mang cô bé theo, đây là vì tốt cho cô bé, sẽ có dị năng giả thực lực càng cường đại phát hiện ra, mang cô bé đi căn cứ."