Chương 6: Chương 2 (3)

Đương nhiên Lục Dữ sẽ không cho Biên Biên biết điều này.

Biên Biên cũng chưa bao giờ kén ăn, đưa cho cô bé cái gì cô bé sẽ ăn cái đó, nhưng có một vấn đề, Luc Dữ đem bé nuôi đến quá tốt, ở thời mạt thế không cũng không thể nuôi Biên Biên giống như bình thường được, thế cho nên đã đem dạ dày Biên Biên nuôi đến có chút yếu ớt.

Liền tính là ăn mì gói, Lục Dữ cũng sẽ nghĩ cách biến thành món mỹ vị cùng khỏe mạnh cho Biên Biên.

Giờ Lục Dữ bị cảm nhiễm, Biên Biên không có cách nào ăn đồ nóng hổi.

Trong nhà là có bình gas do Lục Dữ tìm về, Biên Biên cũng sẽ dùng, nhưng là Lục Dữ sợ bếp sẽ bị nổ ngoài ý muốn, cố ý làm bàn bếp thật cao, Biên Biên sẽ không với tới được. Cho dù là cô bé đứng lên ghế thì cũng không dễ dàng thực hiện thao tác.

Lần đầu tiên tiếp xúc với cái nồi, thời điểm Biên Biên trèo lên ghế thì bị ngã làm đổ nồi nước, may mắn là nước nguội nên cô bé bị bị thương một chút, không có bị bỏng.

Vì thế Biên Biên không dám động vào bếp nữa.

Đói bụng thì sẽ ăn mì sống hoặc bánh mì, khát thì uống nước.

Dạ dày cô bé thì mảnh mai, khi mới ăn như vậy bụng không chịu đựng được, ăn bao nhiêu cho ra bấy nhiêu, về sau quen dần, từ từ ăn chút một thì không con bị nôn ra nữa.

Nhưng là thân thể lấy mắt thường có thể thấy gầy đi nhanh chóng, lúc còn được Lục Dữ chăm sóc, Biên Biên được ông nuôi đến trắng trắng mềm mềm, giống như nắm tuyết.

Cùng với hiện tại khác nhau như trời với đất.

Gia gia nói, bất luận nghe được âm thanh gì cô bé đều không được mở cửa đi ra ngoài, Biên Biên cũng thực nghe lời vẫn luôn ở trong phòng.

Thẳng đến khi đã ăn hết đồ ăn, hôm nay mới lấy hết can đảm ra học theo gia gia trước kia ra khỏi phòng kiếm đồ ăn.

Biên Biên rửa sạch sẽ cái cốc có hình hoạt hình đáng yêu, với tay lấy bình nước khoáng, tay nhỏ gắng sức mở nắp bình, một hồi lâu đến mức tay đỏ lên rốt cuộc cũng vặn mở được bình nước.

Chỉ là vặn mở được bình nước đã khiến cô bé vui vẻ mà cười rộ lên, bé thổi thổi vào lòng bàn tay bị đỏ lên, đến khi tay đỡ đau mới chậm rãi đổ nước khoáng vào cốc nước.

Đổ đến hai phần ba cốc.

Cầm cốc nước lên từ từ uống.

Sau đó mới bắt đầu chọn xem ăn mì hay bánh mì.

Cô bé thích ăn bánh mì hơn, bánh mì mềm mại thơm thơm, nhưng bánh mì ăn không thể no được, mỗi lần ăn xong một cái bánh mì không bao lâu liền đói bụng.

Mì ăn liền có thể no lâu hơn nhưng thực sự rất khó ăn.

"Hôi Hôi, hay là chị ăn hai cái bánh mì?" Mỗi lần suy nghĩ ăn cái gì, cô bé đều sẽ cùng gấu bông nhỏ nói chuyện, dò hỏi ý kiến của nó.

Cô bé nâng tay của gấu bông lên, chỉ về hướng bánh mì.

"Tốt nha~, Hôi Hôi cũng nghĩ là ăn bánh mì, chúng ta nghĩ giống nhau." Cô bé vui sướиɠ mà nghe theo ý kiến của Hôi Hôi, duỗi tay cầm lấy bánh mì xé mở gói, miệng cắn từng ngụm nhỏ một.

Đôi mắt sung sướиɠ mà cong thành hình trăng non.

Nhìn bộ dáng cô nhóc cẩn thận ăn từng miếng bánh cũng khiến Tu Cẩn đau lòng tới cực điểm, loại đồ vật như mì ăn liền ở đế quốc tinh tế cũng chỉ có tội phạm cực hung ác vì bị trừng phạt mới phải ăn mà thôi.

Đến mức cái bánh mì vừa nhìn đã thấy khô khốc không có chút giá trị dinh dưỡng nào thì người dân khó khăn nhất cũng sẽ không ăn.

Mặc dù chỉ là con gái trong game thôi nhưng đường đường là Thất điện hạ như thế nào lại có thể con gái mình ăn loại thực phẩm rác như thế?

Tu Cẩn vừa rồi nghiên cứu trò chơi thì thấy bên trong có cửa hàng, hắn có thể mua sắm ở nơi này, không nói hai lời Tu Cẩn click mở cửa hàng, vừa vặn có mục Đồ ăn, nhấn vào, nhưng...

Trừ bỏ cái thứ nhất "Táo đỏ" là đang sáng ra thì các hình ảnh khác đều là màu xám, hắn ấn thế nào đi nữa thì cũng bất động.

Tu Cẩn: "....."

Cái game quái quỷ, hắn muốn mua đồ ăn cho con gái mình cũng không được?!

Tu Cẩn tức giận đến thiếu chút nữa đem bồn tấm mới mua phá hỏng, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận nhấn vào quả táo đỏ, thôi thì vẫn là tốt hơn so với không có gì, hắn một hẳn một sọt lớn đưa cho con gái là được rồi đi.

Phía dưới quả táo đỏ có phần biểu hiện số lượng "+" nhưng vô luận Tu Cẩn ấn thế nào thì nó cũng không có phản ứng.

Hắn hiểu ra, hắn chỉ có thể mua một quả thôi.

Hít thở sâu, Tu Cẩn điểu chỉnh tâm trạng, bình tâm mà dùng năm tinh tệ mua một quả táo đỏ. Hắn nhìn chằm chằm vào năm tinh tệ kia hồi lâu, đối với một người mỗi lần tiêu tiền đều vung ra không dưới một vạn tinh tệ như hắn thì━━

Đây chính là vũ nhục hắn đấy biết không!

Sau khi mua thành công, hình ảnh quả táo đỏ biến thành màu xám.

"....."

Được, ngươi giỏi!

Tu Cẩn vội vàng đem quả táo để lên trên bàn.

Lúc này, một quả trứng tròn tròn lăn vào, là robot quản gia: "Điện hạ, ngài đã tắm 27 phút 34 giây rồi, còn tiếp tục da ngài sẽ bị nhăn."

Tu Cẩn vừa nghe, vội vàng giơ tay lên, quả nhiên thấy da bị ngâm nước đến trắng bệch, đóng lại quang não, nhanh chóng từ bồn tắm đứng lên.

"Sau lưng có bị nhăn không?"

Quả trứng trên mặt đất giật giật: "Xin lỗi điện hạ, hiện tại tôi không có mắt không nhìn thấy được."

Tu Cẩn: "....."

*

Biên Biên đang gặm bánh mì thì bỗng nghe thấy một tiếng "đông" nhẹ, vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên bàn nhiều thêm một quả táo đỏ to.

Nó to bằng nửa cái đầu của bé mất.

Biên Biên sợ ngây người.

-------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vị baba giàu có thứ nhất: Tức giận, ta muốn tiêu tiền cũng không được!

Biên Biên đối mặt với quả táo lúc này━━người bạn nhỏ, ngươi có phải hay không đang có rất nhiều dấu hỏi chấm?