Chương 52: - Thế Giới 4 (13): 7 Giờ 12 Phút✨

Edit: người bí ẩn.

Beta: Manh ( Dưa Hấu )

Khi Dương Trần nói những lời này, từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh.

“Tôi tự biết bản thân tội ác tày trời, nhưng tôi không hối hận, thế giới này yêu cầu sự thay đổi, nó không nên là loại bộ dáng này, không nên để cho 8% người tiến hóa làm bậy, ít nhất, không thể làm việc hổ thẹn với cái tên thành phố Noah được.”

Từng câu từng chữ mà Dương Trần nói đều vô cùng kiên định, “Người thường cần tỉnh táo, bọn họ không có ai khác để dựa vào, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân, họ cần phải nhận thức được điều này, nếu không đến cuối cùng người bình thường sẽ chỉ trở thành nô ɭệ.”

Trường Hi dùng ánh mắt thấu hiểu để nhìn Dương Trần, rồi sau đó hắn lại thấp giọng nói: “Cho nên, sự nhận thức cuối cùng mà cậu chuẩn bị chính là bản thân cậu.”

Dương Trần bị lời nói của Trường Hi làm cho sửng sốt, một lát sau anh lại cười rộ lên.

“Đúng vậy” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó anh tựa như trút được gánh nặng mà dựa vào trên ghế, anh lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, vẫn còn một sự nhận thức cuối cùng, một ngọn lửa cháy lan ra thảo nguyên rộng lớn.”

Tất cả mọi người không có lời gì để nói.

Âm Âm vẫn luôn yên tĩnh cười khổ.

“Anh vẫn luôn như vậy” cô nàng lưng dựa ở trên tường, nước mắt rơi xuống lạch cạch lạch cạch, giọng nói của cô nàng cũng vô cùng nghẹn ngào: “Cái gì anh cũng không nói, giống như mười năm trước vậy, nhưng thật ra cho dù việc anh làm là đúng hay sai thì từ trước đến nay em đều không để ý.”

“Anh quan tâm em, cho nên em cũng chỉ quan tâm đến anh.”

Dương Trần há miệng thở dốc, không nói nên lời.

“Thật sự.” Âm Âm ngẩng đầu nhìn Dương Trần, cô nàng gằn từng câu từng chữ: “Nếu lại có lần sau thì em sẽ không tha thứ cho anh.”

“Nhưng lần này.” Giọng điệu của Âm Âm chậm lại: “Em nghĩ mình vẫn còn luyến tiếc.”

Cành trúc trong tay Dương Trần rơi xuống đất, anh ngơ ngác mà nhìn chúng nó, ngẩn người.

Khi sự yên lặng qua đi, bên ngoài có đài phát thanh trung ương đã sớm vang lên, Dương Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy tấm màn nặng nề che đi ánh sáng ít ỏi, anh hoảng hốt nói một câu: “Hóa ra trời đã sáng.”

Anh nở một nụ cười vô cùng dịu dàng và thoải mái, đứng lên vén bức màn lên, bức tường thành màu đồng cắt bỏ thành phố hoang tàn này, tất cả huyết sắc được che giấu ở lớp cát đằng xa.

Cuối cùng anh liếc nhìn Âm Âm một cái.

“Anh đi đây.” Anh ta lại dừng một chút: “Em…… mọi người phải sống thật tốt.”

Dương Trần lấy áo khoác xuống, trịnh trọng mặc vào rồi cài cúc tỉ mỉ, sau đó mở cửa đi ra ngoài, anh nghe rõ mấy bài hát trên đài, sửng sốt một hồi, tâm trạng của anh vui vẻ ngoài ý muốn, cùng với bài phát biểu đầy nhiệt huyết và hào phóng đó…

“Dùng sinh mệnh để làm lưỡi đao, nhuộm đỏ khúc côn bằng máu” Giọng nam mạnh mẽ trên đài cất lên đầy hi vọng: “Không quên quá khứ, không sợ tương lai.”

“Trong thời kỳ hoàng kim, luôn có người vì vạn nhà làm ngọn đèn soi sáng phía trước.”

Giọng hát kia bị thu vào chiếc thang máy nhỏ hẹp từng chút từng chút một, sau khi cửa khép lại thì âm thanh lập tức biến mất không còn một chút nào, giống như đối phương dứt khoát xoay người.

Không có người đuổi theo, Âm Âm ôm bả vai rúc ở góc tường, cô nàng có thể thấy ngoài cửa, số ở phía trên cửa thang máy, từng bước từng bước đi xuống, mãi cho đến khi biến thành “1”.

Cô nàng cắn môi và im lặng khóc thút thít…Anh không cần, lúc này Dương Trần không cần ai ở bên cạnh.

Loại người này luôn cô đơn.

Trường Hi vỗ vỗ cô gái ở trong lòng ngực: “Đi từ biệt thôi.”

Tần Trà chợt ngẩng đầu nhìn hắn.

“Nhân lúc anh hiếm khi ngu ngốc ——” Vẻ mặt của hắn cực kỳ lạnh nhạt, giọng nói cũng mau kết thành băng, vẻ mặt không tình nguyện khi ép buộc bản thân buông tay: “Em có thể đi ra ngoài nhìn xem.”

Hắn dừng một chút, sau đó sờ sờ đầu của cô: “Nhưng đừng khóc.”

Hắn nói đến cái này thì lập tức trở nên dịu dàng, giọng nói dịu dàng đến ngọt ngào.

“Đừng khóc” Hắn hôn lên đôi mắt của cô, sau đó thoáng thở dài: “Em làm ướt quần áo của anh.”

Trường Hi dừng một chút, hắn cảm thấy Tần Trà không hiểu việc hắn đang đau lòng, vì thế bổ sung một câu: “Nước mắt của em là thứ quý giá nhất.”

“Anh không muốn em phải rơi một giọt nào, ngoại trừ việc em thực sự vui vẻ.”

Tần Trà im lặng một hồi, chợt nhảy ra khỏi l*иg ngực của Trường Hi, sau đó “Lạch cạch lạch cạch” đuổi theo Dương Trần.

Gạo/ Đường An/ Đông Qua – bị tình tiết của vở kịch dán ( đập ) vào cái mặt đang mộng bức ( lờ mờ ):…

Sau đó Đông Qua không thể hiểu được mà hỏi: “…… Vừa rồi…… Chị dâu nhỏ chạy ra ngoài để làm gì?”

Gạo: “Đi dạo? Hiếm khi có một ngày đẹp trời như hôm nay, nói không chừng sẽ có mặt trời, tôi cũng phải đi!”

Đường An ho vài tiếng phụ họa: “Tôi cũng đi, đã lâu không có tắm nắng.”

Sau đó Gạo thực tự nhiên mà khiêng thanh đao lớn của mình lên, Đường An kiểm tra tốt vài khẩu súng của mình, cũng thuận tay thêm một đống đạn.

“……” Đông Qua hết chỗ nói trong chốc lát: “Các người……. Đây là cướp ngục rồi thuận tiện tắm nắng sao?”

“Đâu có, đâu có, đi tìm chị dâu thuận tiện đem theo một vài anh em ——”

Gạo bị Đường An xách theo không rên một tiếng, trực tiếp hất đầu chạy lấy người, lưu lại Đông Qua một mình đối mặt với Âm Âm đang đau lòng và ông chủ đang im lặng một cách kỳ lạ.

Sau đó cậu yên lặng xê dịch thân hình mập mạp của mình, không tiếng động di chuyển ra ngoài, nhưng chưa kịp rời khỏi thì cậu đã nghe thấy giọng nói của ông chủ nhà mình: “Lại đây.”

Đông Qua dừng bước, giọng nói đằng sau lặp lại rõ ràng: “Lại đây.”

Đông Qua quay lại với vẻ mặt đau khổ, ông chủ nhà cậu cười dịu dàng nhìn cậu, giọng điệu mờ ám: “Cùng tôi đi xuống.”

Đông Qua: …Để cậu đơn độc ở chỗ này để dọn dẹp tàn cuộc! Đường An, Gạo, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đi!

Vừa đến lầu một thì Đường An đã thấy Tần Trà chuẩn bị đi khỏi tòa nhà, lúc này cậu vừa vặn nhìn thoáng qua bên ngoài không trung, sợ tới mức cậu lập tức kéo tay cô và lui lại vài bước, Tần Trà bị kéo một cách đột ngột, thiếu chút nữa cô đã ngã trên mặt đất.

Mà ở bên ngoài, ánh sáng vàng tươi vừa vặn xuyên thủng mấy tầng mây, liên tục bảy tám ngày nhiều mây lần đầu tiên nghênh đón ánh mặt trời chói mắt.

Đường An không nghĩ tới miệng quạ đen của Gạo thật sự khiến cho mặt trời xuất hiện, cậu ở bên cạnh hoảng sợ, thấp giọng kêu to: “Trời ạ, bà nội của tôi! Cô không có tính tự giác của một tang thi sao? Khi bên ngoài có mặt trời thì chẳng phải tang thi nên tránh ở trong nhà sao!! Bộ cô muốn phơi nắng đến chết sao, chị dâu của tôi!”

Tần Trà bị kêu đến sửng sốt một chút.

Trong lúc Đường An nói mấy câu này thì Trường Hi đã đẩy xe lăn đi ra thang máy.

Tần Trà hất tay của Đường An ra, Đường An vừa vặn thấy ông chủ của mình ở phía sau, lập tức tự giác mà buông tay của Tần Trà ra, cho nên khi Tần Trà vung một cái hoàn toàn không có lực cản, dứt khoát lưu loát, Đường An vẫn chưa phản ứng lại, tiểu tang thi luôn hành động chậm chạp đã nhanh chóng đứng ở dưới ánh mặt trời.

Cơn nóng như thiêu đốt và cơn đau từ từ tan biến.

Lúc này Trường Hi đẩy xe lăn đi đến bên người cô, hắn kéo tay của cô, ánh mắt mang theo nụ cười quen thuộc với Tần Trà, vừa dịu dàng vừa xấu xa.

“Ngoan, chúng ta trở về được không?”

Một lời thức tỉnh Đường An và Gạo, hai người bọn họ nhìn thấy ông chủ và Đông Qua đều ở đây thì lập tức nhìn xem hướng đi của Dương Trần.

“Nếu như em muốn đi về phía trước thì anh cũng có thể đi với em.”

Đã không nhìn thấy Dương Trần, mặt trời nóng rực thiêu đốt thân thể của cô, cô phảng phất cảm giác được bản thân đang bốc khói.

Cô im lặng một lát, sau đó gian nan lắc đầu, tỏ vẻ bản thân đã từ bỏ.

Tần Trà cúi đầu và nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc kia của Trường Hi, hắn vĩnh viễn đều đang nhìn cô. So với nỗi sợ hãi vì không thể bắt kịp người thân của mình, bây giờ điều khiến cô sợ hãi hơn là ——

Trường Hi đứng ở dưới ánh mặt trời, cái bóng thon gầy kéo dài vô tận, sau lưng là tòa cao ốc màu xám, bóng đen bao phủ cả một vùng rộng lớn, nối liền với bóng của hắn, giống như một câu đố khó nhất trên đời.

Hắn và cô ở bên nhau, bóng dáng của hắn rõ ràng như thế.

Tần Trà đột nhiên nhớ tới ——

[Ba quy luật “Phán đoán người bệnh”: 1. Mọi xung đột và kỳ quặc trên thế giới đều liên quan đến bệnh nhân; 2. Bệnh nhân không có bóng dưới ánh mặt trời; 3. Trực giác.]

Cô vô thức quay đầu nhìn lòng bàn chân, sau lưng dường như đang đứng ở một nơi sáng sủa, sạch sẽ đến mức không có một màu u ám.

Cô có chút đau khổ mà nhớ lại mấy cái thế giới mà cô đã từng đến trước đó, thế giới thứ nhất là Bất Nhật Thành; thế giới thứ hai là trò chơi gϊếŧ người; thế giới thứ ba là thế giới vong linh; cô rốt cuộc mơ mơ màng màng hiểu rõ ——

Vì cái gì mà thế giới thứ nhất không có mặt trời, tại sao chủ nhân của tòa nhà ở thế giới thứ hai lại là cô, cô mới là linh hồn của người chết trong thế giới thứ ba, vì cái gì mà mỗi một lần Trường Hi chết đi thì nhiệm vụ của cô vĩnh viễn đều được phán định thành công……

Mãi cho đến thế giới thứ tư, cô mới bừng tỉnh nhớ lại giả thiết lúc ban đầu, do đó cúi đầu đi xem lòng bàn chân của mình ——

Từ đầu tới cuối, người không có bóng là bản thân cô.

“Bang” ——

Trong nháy mắt ánh sáng giống bọt biển rách nát rồi tan đi, bóng tối như thủy triều vọt tới rồi sau đó che lấp trời đất, cô và Trường Hi cô độc đứng trong bóng tối.

Tần Trà liếʍ liếʍ môi, cô suy nghĩ một cách gian nan, phản ứng đầu tiên là —— trời ạ, mấy cái thế giới biếи ŧɦái như vậy! Tuyệt đối không có khả năng là thế giới nội tâm của cô!

Cô rõ ràng là một thanh niên năm tốt!

Cô không thể tiếp thu giả thiết như vậy!

Trường Hi nắm lấy bàn tay của cô từ trong bóng đêm, không có ánh sáng khiến cho lòng bàn tay của hắn tái nhợt đến chói mắt, rồi sau đó hắn đứng lên từ trên xe lăn, cẩn thận mà vuốt ve tóc mai của cô.

Tần Trà vì thế hỏi hắn: “Anh là ai?”

Hắn nhếch môi, không tiếng động mà nói: Người bảo vệ em.

Tần Trà còn muốn mở miệng, Trường Hi lại cúi đầu hôn cô, môi và răng đan vào nhau, hắn hôn cô một cách rất cẩn thận và kiên nhẫn, bàn tay chạm vào trán của cô cũng bắt đầu di chuyển xuống dưới, sau đó ôm lấy eo cô thật chặt.

Thời gian trong giờ phút này dường như được kéo dài một cách lạ thường, sau khi Trường Hi buông cô ra, đầu óc của Tần Trà có chút mê muội, một lát sau cô mới tỉnh táo để hỏi một chút: “Anh ở chỗ này là vì……”

“Bảo vệ em” Trường Hi mỉm cười nói, đôi mắt của hắn như chứa đựng tất cả bình minh và hoàng hôn trong cuộc đời cô: “Sau này anh hy vọng suốt đời mình chỉ che chở cho một mình em.”

Tần Trà: …

“Vậy thì…… Tôi là ai?”

Người đàn ông cười nhẹ, trả lời cô bằng giọng khàn khàn: “Thế giới tiếp theo, anh sẽ nói cho em biết.”

Anh sẽ nói cho em biết…

[Anh đã đi qua một nửa cuộc đời và anh sẽ đến nơi tận cùng của nỗi đau.]

~ KẾT THÚC THẾ GIỚI THỨ 4 ~

Hẹn gặp mọi người ở thế giới tiếp theo nha!