Quyển 1 - Chương 11

"Hạ tài nhân thật có nhã hứng, ở đây ngắm hoa sao?" Giọng điệu nhàn nhạt, lại cực kỳ hấp dẫn, Hạ Tử Mặc bị người kéo lấy, cảm giác chới với muốn rơi thẳng xuống nước, nàng vừa muốn hét lên thì đã bị người ôm lấy, đồng thời bịt miệng nàng lại.

"Ta không giỡn nữa, mở mắt ra đi." Viên Tinh Dã cười nói.

Hạ Tử Mặc một bụng lửa giận, vừa nhìn thấy nụ cười của Viên Tinh Dã thì lửa liền tắt ngúm. Nàng trong nhất thời quay sang hơi giận bản thân mình, chỉ đơn giản ngồi xổm ở đó không chịu đứng dậy. Viên Tinh Dã cũng ngồi xổm trước mặt nàng.

"Giận rồi?"

"Không có."

"Ta xin lỗi, ta nhận tội." Viên Tinh Dã cười nói, nắm tay Hạ Tử Mặc kéo nàng dậy. "Nơi này quá nhiều người, chúng ta đến nơi khác rồi nói."

"Đi đâu?"

Viên Tinh Dã ở bên tai nàng nhỏ giọng nói tên một nơi, Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy bên tai nóng ran, không biết sao tự nhiên mặt phiếm hồng. Còn may Viên Tinh Dã đã nhanh chóng rời khỏi tai nàng, nàng cúi đầu không muốn để Viên Tinh Dã nhìn thấy dáng vẻ của mình.

"Ta ở đó chờ Tử Mặc." Hai người đi thì sẽ gây sự chú ý, Viên Tinh Dã đi trước. Nàng đã luyện võ công ở trong quân, hơn nữa cũng không kém, nhảy vài cái liền biến mất khỏi tầm mắt Hạ Tử Mặc.

Nơi Viên Tinh Dã nói cũng không xa, hơn nữa lại rất gần. Nơi này là tẩm cung của Thục phi trước khi Hạ Đế đăng cơ, Thục phi vốn họ Tề, nói đến Tề gia thì không ai không biết, lúc Tiên hoàng tại vị từng có gấu nhảy vào mộng, sau đó ông ta ở dân gian gặp được một người trong giang hồ tên Tề Hiền, Nguyên Đế vô cùng thưởng thức người này, đặt cách phong người này làm ngũ phẩm Tướng quân, sau đó Tề Hiền bình định mấy lần nội loạn, Nguyên Đế lại lệnh cho ông ta làm Định Bắc Tướng quân, quan hàm nhất phẩm, mang binh đóng giữ U Vân. Tề Hiền gần như là một thần thoại bất bại, ông ta chưa bao giờ bại qua trận nào, thấp nhất cũng là kết cuộc ở thế hòa, ông ta ở phương Bắc hơn hai mươi năm, các bộ tộc cúi đầu nghe theo, phó thác mạng sống cho ông ta.

Sau này Tề Hiền tạ thế, con trai ông ta Tề Chính Bình tiếp nhận vị trí của ông ta, nói đến Tề Chính Bình cũng là một người tài năng kiệt suất, thậm chí so với cha chỉ hơn chứ không kém. Thục phi chính là con gái Tề Chính Bình. Theo lý mà nói thì Tề gia chỉ có vinh chứ không suy, Nguyên Đế vẫn rất tín nhiệm Tề gia, còn có tâm tư muốn phong Thục phi làm Thái tử phi. Tề gia đối với Đại Khải cũng là trung thành tuyệt đối, trước lúc sắp kế vị Hạ Đế từng một mình cưỡi ngựa qua U Vân, cùng Tề gia bình định khuyển Nhung.

Nhưng sau đó Tề gia bị tra ra mưu phản, ở Tề gia cũng tìm được thư từ qua lại với khuyển Nhung, Hạ Đế giận dữ, sai người tra rõ, cuối cùng Tề gia bị định tội, tru di cửu tộc. Tuy Thục phi không nằm trong hàng ngũ bị trảm thủ, nhưng cũng khó thoát được một thước lụa trắng.

Tẩm cung của Thục phi ở ngay bên cạnh tẩm cung của Hạ Đế, Hạ Tử Mặc tình cờ đi ngang qua cũng có thể nhìn ra được vàng son lộng lẫy của năm đó, sau khi Thục phi chết, Hạ Đế liền hạ lệnh đóng kín tẩm cung, không cho bất luận người nào vào ở. Rất nhiều người đều nói thật ra Hạ Đế vô cùng yêu thương Thục phi, hai người thanh mai trúc mã, vô cùng ân ái. Năm đó Hạ Đế đối với Thục phi hầu như là hữu cầu tất ứng, khi đó trong cung ngoại trừ Hoàng hậu thì chính là Thục phi, chỉ có vài phi tần Hạ Đế chưa từng qua đêm, chỉ ở lại tẩm cung của Thục phi. Sau ba năm Hạ Đế kế vị Tề gia liền bị xử mưu phản, từ đó về sau Hạ Đế bắt đầu lưu luyến sắc đẹp.

Còn có người nói bên trong tẩm cung của Hạ Đế có chân dung Thục phi, vì lẽ đó Hạ Đế không cho bất luận người nào tiến vào tẩm cung của hắn. Ngay cả nội thị cũng không thể, quét dọn gì cũng đều do Hạ Đế tự làm.

Giờ đây tẩm cung Thục phi cỏ mọc um tùm, ban đêm không một ánh đèn, lúc Hạ Tử Mặc cẩn thận đẩy cửa đi vào, bất chợt nàng cảm thấy mình như đang đi gặp tình nhân.

Nhưng bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, hai người không thể có một chút sơ sót nào.

"Đến rồi?" Viên Tinh Dã đã quét sơ một góc, vì sợ bị người phát hiện nên cũng không dám để xảy ra tiếng động lớn, chỉ tùy tiện quét bụi, sau đó trải áo khoác của mình xuống.

"Quần áo bẩn rồi một lát làm sao tỷ quay về?" Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ nói.

"Vậy thì mặc đồ bẩn về, đi tắm là được rồi." Viên Tinh Dã kéo nàng ngồi xuống, hai người ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Hạ Tử Mặc lẳng lặng lĩnh hội thời khắc yên tĩnh không dễ có được này, một hồi mới nói: "Tỷ tỷ tìm ta làm gì?"

"Không có gì, muốn cùng Tử Mặc nói chuyện một chút." Ánh mắt Viên Tinh Dã đã không còn tĩnh lặng không gợn sóng, mà có ba phần ấm áp, ba phần ý cười còn có ba phần dịu dàng.

"Trong cung nhiều người như vậy, vạn nhất bị người bắt gặp, cố gắng trước đó của chúng ta liền..." Hạ Tử Mặc nói, nói đến đây nàng chợt ngừng lại, chỉ quay đầu không để ý Viên Tinh Dã, tuy rằng nàng cảm thấy thời khắc này rất tốt đẹp, nàng rất thích, nhưng mà... lỡ bị người ta biết, làm sao Viên Tinh Dã còn có thể hoàn thành giấc mộng của mình đây?

Đang nghĩ ngợi thì chợt phát hiện tay mình bị người ta nắm, Viên Tinh Dã cười nói: "Biết rồi Tử Mặc đại nhân, ta đây còn không phải nhớ nàng sao."

"Phi, ta mới không nhớ người." Nói xong mới cảm thấy đối thoại của hai người giống như tình nhân, nhất thời không biết phải nói sao.

Lại một lát sau, tuy Hạ Tử Mặc không muốn, nhưng cũng biết mình nhất định phải hồi cung, bằng không khẳng định bị người phát hiện, "Nếu ngày mai Hoàng thượng đến chỗ tỷ, đưa ngài tới bên dịch trì."

"Được."

"Ta phải trở về."

"..."

Hạ Tử Mặc nhìn Viên Tinh Dã, "Không trở về sẽ khiến người khác nghi ngờ." Chỉ cần tính toán một chút thời gian nàng ra khỏi hậu cung, rồi từ biệt Đức phi, là có thể biết nàng biến mất một khoảng thời gian, tuy rằng nàng có thể nói nàng đến dịch trì ngồi một hồi, thế nhưng dù sao cũng không ai nhìn thấy. Hai người chân đứng còn chưa vững, vào lúc này không thể xem nhẹ được.

"Ừ." Viên Tinh Dã đột nhiên ôm lấy nàng. "Tử Mặc, xin lỗi."

"Lời xin lỗi giữ lại sau này hẳn nói."

Viên Tinh Dã mặc trường bào, vung chưởng phủi sạch tro bụi bám trên áo, ôm Hạ Tử Mặc đi khỏi. Sợ đi ra ngoài sẽ bị người ta bắt gặp, hai người từ trên nóc nhà rời đi, Viên Tinh Dã đưa nàng đến một nơi rất gần Hàm Hương điện rồi mới rời khỏi.

Hạ Tử Mặc trở lại cung, Tiểu Ngọc tất tả chạy ra. "Chủ tử người về rồi, có muốn dùng bữa khuya không?"

Hạ Tử Mặc cảm thấy có chút đói bụng nhân tiện nói: "Tùy tiện làm vài món là được." Nàng ngồi trong viện, trời đã vào thu, buổi tối có cảm giác mát mẻ, Hạ Tử Mặc ngắm sao trời, đột nhiên cảm thấy có chút vắng vẻ.

Có lúc, gặp gỡ chi bằng không gặp.

Không gặp, cứ vậy trôi qua rồi cũng xong, một khi gặp gỡ, thì sẽ không kiềm chế được.

Có một số người chỉ vừa chia xa, sẽ cảm thấy nhung nhớ.

Tại sao?

Hạ Tử Mặc không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn cân nhắc. Bởi vì nàng biết, một khi nghĩ thông rồi thì đó mới là khởi đầu bất lực nhất.

Viên Tinh Dã cũng không về thẳng Trường Xuân cung, mà qua bên dịch trì tìm Lạc Nhạn.

Đại Khải dân phong văn minh, từng có phi tử vì không thích Hoàng đế mà tự động xin rời cung, do lẽ đó buổi tối có phi tử ngồi bên bờ hồ là chuyện thường xuyên xảy ra, ngồi một hồi liền cùng Lạc Nhạn trở về tẩm cung.

"Tướng quân, trên người của người bốc mùi tanh quá." Lạc Nhạn nhịn cười nói.

Viên Tinh Dã cũng không trả lời, vẫn mặt không cảm xúc. Nhưng Lạc Nhạn cảm thấy, hôm nay tâm tình Viên Tinh Dã rất tốt.