Quyển 1 - Chương 12

Ngày hôm sau, sau khi bãi triều Hạ Đế quả nhiên đi đến chỗ Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã vốn đang luyện kiếm, nhìn thấy Hạ Đế giá lâm liền không luyện tiếp nữa, thu hồi trường kiếm gọi Lạc Nhạn dâng trà bánh.

"À, ái phi cảm thấy trà này thế nào?" Hạ Đế hỏi.

Viên Tinh Dã nhìn lá trà bên trong chén trà trong suốt long lanh, hạ mi mắt nói. "Trà rất ngon, đa tạ bệ hạ quan tâm." Đa phần các phi tần đều thích uống những loại thức uống nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng Viên Tinh Dã lại thích uống trà.

"Người nhà họ Viên các người đều thích uống trà." Hạ Đế ôn tồn nói, hắn đưa tay vốn định chạm đến Viên Tinh Dã, nhưng không biết nghĩ gì lại giữa chừng rút tay về.

Viên Tinh Dã nhìn hoa sen trong hồ, nói: "Hoa sen đã tàn, muốn ngắm hoa lại phải chờ đến sang năm."

"Chuyện này có khó khăn gì, trẫm sai người làm cho nàng mấy đóa sen bằng ngọc đặt trong viện, mùa đông tuyết trắng phối hợp với hoa sen bằng ngọc, chẳng phải càng thêm cảnh đẹp ý vui sao." Hạ Đế nói, dứt lời liền cảm thấy có thể tiến hành, vẫy tay gọi tổng quản thái giám tới.

Viên Tinh Dã nhìn tổng quản thái giám có tướng mạo xấu xí bên cạnh Hạ Đế, từ sau khi Hạ Đế đăng cơ thì ông ta vẫn là tổng quản thái giám, nhiều năm minh thương ám tiễn chốn hoàng cung, vậy mà ông ta vẫn sống an ổn đến bây giờ thì đủ để thấy người này tuyệt không đơn giản. Tuy không thể tham dự nhiều việc trong triều, nhưng nếu nói người Hạ Đế tín nhiệm nhất, không phải ông ta thì là ai.

"Trương Bình, truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Công bộ thị lang."

Đối với hành vi hôn quân này, Viên Tinh Dã vẫn không đưa ra bất kỳ ý kiến gì, Trương Bình vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười trước sau như một, lĩnh chỉ rồi đi. Trương Bình đi rồi, Viên Tinh Dã mới cười nói: "Hoàng thượng hà tất phải phí công quá lớn, thần thiếp khó an trong lòng."

"Không sao." Hạ Đế lắc đầu "Trẫm là thiên tử, há có thể để ái phi vì những chuyện này mà thương cảm."

"Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ban thưởng." Viên Tinh Dã đứng dậy hạ bái nói.

"Ái phi bình thân." Hạ Đế cũng không đến đỡ nàng. "Nếu ái phi yêu thích hoa sen, không bằng đi đến dịch trì một lát."

"Vâng."

Đối với việc Viên Tinh Dã yêu thích hoa sen, Hạ Đế dường như rất cao hứng, dọc đường đi hứng thú rất cao, đến bên bờ hồ liền sai người chuẩn bị tửu yến, hai người ngồi ở trong đình.

Thái Minh cung đương thời được xây vây quanh dịch trì này, hồ nước mênh mông rộng lớn sâu không thấy đáy, giữa hồ còn có ba ngọn núi tượng trưng cho ba tòa tiên sơn chốn bồng lai hải ngoại, hằng năm Hạ Đế đều sai người trồng hoa sen ở những nơi nước không quá sâu, lúc này từng cơn gió nhẹ thổi qua lăn tăn sóng nước, lại thêm cành dương liễu bên bờ hồ, toàn bộ như một khung cảnh thần tiên. Tuy bây giờ là cuối thu không có hoa sen, nhưng cảnh sắc vẫn say mê lòng người như thế.

Trương Bình đứng phía sau Hạ Đế, thỉnh thoảng giúp Hạ Đế gắp thức ăn. Viên Tinh Dã không thích có người giúp nàng gắp thức ăn, vì vậy vẫn luôn tự mình gắp, đối với những món ở xa dĩ nhiên là hữu tâm vô lực. Hạ Đế ôn hòa nhìn nàng, bưng một dĩa măng mà Viên Tinh Dã chỉ nhìn nhưng không cách nào với tới, đặt trước mặt nàng.

Trương Bình vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười như cũ, dường như nhìn thấy chuyện trước mắt cũng không có gì kinh sợ. Nhưng Viên Tinh Dã lại hơi giật mình, tuy nàng biết Hạ Đế đối xử dịu dàng với phi tần, nhưng việc như thế này là chưa từng có, vội muốn đứng dậy tạ ơn liền bị Hạ Đế giữ lại.

"Không sao, những chuyện nhỏ nhặt này không cần bận tâm."

Viên Tinh Dã không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, nàng biết thị vệ tứ phía đều là tâm phúc của Hạ Đế, còn mình chỉ mang theo Lạc Nhạn, chỉ sợ trong cung có người nhìn thấy. Nhiều người lắm miệng đến lúc đó nàng khó tránh khỏi biến thành đối tượng bị chỉ trích. Có điều ngẫm lại, nơi này ngược lại còn an toàn hơn tẩm cung của mình, tẩm cung trừ thân binh mình mang vào, khắp nơi đều là tai mắt của các phe cài vào.

Nghĩ tới đây, Viên Tinh Dã cũng không nghĩ nhiều nữa, an tâm dùng bữa. Hạ Đế dường như cảm thấy trò gắp thức ăn này chơi khá vui, bắt đầu thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Viên Tinh Dã. Ánh mắt dịu dàng mang theo chút nuông chìu. Dù cho lòng Viên Tinh Dã kiên định, cũng có chút không biết làm sao.

Vào lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến một câu "Thần thiếp tham kiến bệ hạ." Là Hạ Tử Mặc, Đức phi và Mai tu dung. Hạ Đế để đũa xuống, cười nói: "Thì ra là ba vị ái phi."

Đức Phi là một trong tứ phi, Mai tu dung và Hạ Tử Mặc đều là sủng phi, Hạ Đế sai người lấy thêm bát đũa, ba người cũng ngồi xuống. Viên Tinh Dã vốn ngồi bên trái Hạ Đế, Đức phi có phong hào cao nhất đương nhiên là ngồi bên cạnh Hạ Đế, nên ngồi bên phải Hạ Đế, Mai tu dung ngồi bên cạnh Đức phi. Hạ Tử Mặc liền ngồi bên cạnh Mai tu dung.

Bàn đá trong đình tuy không nhỏ, thế nhưng cũng không lớn, năm người ngồi vẫn rộng rãi, chỉ là Hạ Tự Mặc đột nhiên phát hiện nếu không tính khoảng trống ở giữa thì chính là nàng đang ngồi cạnh Viên Tinh Dã.

Vừa rồi nàng thấy Hạ Đế gắp thức ăn cho Viên Tinh Dã, vẻ mặt của Viên Tinh Dã lúc đó nàng cũng thấy, không biết sao lại sinh ra cảm giác ghen tị, sau ghen tị chính là cảm giác đau đớn trong ngực. Nàng sợ bị hai người kia phát hiện, liền vội vã tiến lên tham kiến.

Viên Tinh Dã nhìn về phía Hạ Tử Mặc, phát hiện Hạ Tử Mặc chỉ là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tuy rằng cũng cười đùa với mọi người, nhưng vẫn mất tập trung.

Hôm nay Đức Phi mặc một chiếc áo lụa mỏng hồng nhạt, trên cổ đeo một sợi dây nhỏ, xỏ một hạt châu màu đỏ, trên đầu búi tóc đơn giản, chỉ cài một cây trâm với những hạt châu đung đưa. Đơn giản tự nhiên, sinh ra vô hạn phong tình.

Hạ Tử Mặc ngắm nhìn xung quanh, tuy Mai tu dung không thích tranh sủng, nhưng cũng một thân y phục sáng ngời, trang điểm tinh xảo. Ngay cả bản thân nàng sáng nay cũng để tâm rửa mặt chải đầu trang điểm, chỉ có Viên Tinh Dã, vẫn buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, trang phục màu tím nhạt, kiểu dáng càng giống với trang phục của nam tử hơn. Nhưng dù là vậy thì dung mạo tư thái cũng hơn người khác gấp trăm lần.

Nghĩ đến cảm giác ghen tị trong lòng mình, Hạ Tử Mặc có chút hoảng sợ... nàng tự nói với chính mình đừng nghĩ đến nữa, sau đó bưng chung rượu uống một hơi cạn sạch.

Vào lúc này tâm tư Hạ Đế hoàn toàn đặt trên người Đức phi, trang phục của Đức phi tuy rằng diễm lệ ngàn vàng khó mua, dù vậy thì ở chốn hậu cung cũng coi như bình thường, thế nhưng trên người Đức phi tỏa ra hương thơm thoang thoảng, ngửi vào đặc biệt lưu luyến.

Hạ Đế liền chuyên tâm trò chuyện cùng Đức phi, sau khi dùng bữa nhân tiện nói: "Đã vài ngày trẫm không đến chỗ Đức phi, hôm nay liền đi xem một chút." Mấy người khác khom mình đưa tiễn, Đức phi vô cùng mừng rỡ đi về. Chỉ còn lại Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã và Mai tu dung. Mai tu dung giỏi đánh đàn, lúc này thấy bầu không khí ngột ngạt liền đề nghị đánh đàn giải sầu.

Một lát sau, nội thị bày ra đàn và huân hương, đàn là vật thường dùng của Mai tu dung, là do Hạ Đế ban tặng, trên góc đàn khắc hai chữ "Xuân lôi". Tiếng đàn trầm mà du dương. Hạ Tử Mặc cũng là danh sư giáo thụ, đương nhiên cũng có nghe nói đến cây đàn này, liền không nghĩ ngợi, chuyên tâm nghe đàn.

Mai tu dung thủ pháp ý cảnh, có thể xưng là đại gia, cộng thêm vẻ mặt như hồng đào, đến cả cung nhân cũng gần như quên mất công việc của mình, chuyên tâm nghe đàn. Tiếng đàn như oán hận trách móc, nỗi niềm thương nhớ không sao kể xiết, dường như có thể nhìn thấy được hình ảnh người vợ lo lắng chờ đợi trượng phu của mình trở về. Một khúc cuối cùng, Mai tu dung chuyển một âm rung làm kết thúc.

"Kỳ cảnh thâm viễn, kỳ ý du trường." Viên Tinh Dã nói. (cảnh trí sâu xa, ý nghĩa kéo dài)

"So với tỷ tỷ, tài tấu đàn của Tử Mặc, thật sự như gặp sư phụ." Hạ Tử Mặc cũng cười nói.

Mai Tu Dung đứng dậy cười nhạt "Cười chê rồi, chỉ là giải khuây lúc rảnh rỗi thôi."

Viên Tinh Dã lặng lẽ quan sát Mai tu dung, có thể nhận ra nàng ấy ở trong cung cũng không vui vẻ gì. Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, ba người cười đùa một hồi sau đó ai về cung nấy.

Mấy ngày sau đó, hầu như ngày nào Hạ Đế cũng đi đến chỗ Đức phi, lạnh nhạt những sủng phi trước đây, mọi người trong cung đều nói Hạ Đế tâm tư bất định, chuyện phi tần đã lâu không được sủng ái đột nhiên được ân sủng cũng không phải là chưa từng có, nên không khiến người kinh ngạc. Dù biết Đức phi rất có thể chỉ được sủng ái ngắn ngủi thôi, nhưng trong lúc nhất thời trước cửa tẩm cung Đức phi vốn có thể giăng lưới bắt chim lại bắt đầu náo nhiệt lên.

Đức phi ở trong cung nhiều năm, tâm tư tự nhiên trầm ổn, vẫn ngày ngày đến tẩm cung Hoàng hậu để thỉnh an, bình thường ngoại trừ trang dung diễm lệ thì cũng không có bao nhiêu thay đổi. Đức phi được sủng ái, phe cánh Lý quý phi đương nhiên không cam tâm, nhưng thầm nghĩ Hoàng thượng chắc sẽ không lưu luyến quá lâu, nên giai đoạn đầu cũng không có hành động.

Nhưng ai ngờ Hạ Đế ngày ngày đến tẩm cungĐức phi, có nửa tháng hơn.