Quyển 1 - Chương 18

Hạ Tử Mặc đi tới Vân Hi cung, Đức Phi đã ăn sáng xong, nhìn thấy Hạ Tử Mặc liền tươi cười chào đón. "Mấy ngày nay muội muội không đến, một mình tỷ tỷ ở đây thật nhàm chán."

"Tỷ tỷ nói đùa, mấy hôm nay thân thể có chút khó chịu, mới vừa khỏe lại liền đến đây gặp tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ không trách tội ta mới phải." Hạ Tử Mặc cười nói, tâm tình Đức phi rất tốt, khí sắc tự nhiên cũng không tệ. Lôi kéo Hạ Tử Mặc ngồi xuống trò chuyện, hai người nói giỡn một trận, Hạ Tử Mặc đề nghị vào cung một chút, Đức phi cũng cảm thấy mấy ngày không đến thỉnh an Hoàng hậu, hai người liền thu thập một hồi rồi vào cung.

Hoàng hậu vừa nuôi một con mèo trắng, hình dáng nhỏ xinh, Hoàng hậu vô cùng yêu thích, đặt tên là Đoàn Tử. Hai người Hạ Tử Mặc vừa vào cung thì thấy Hoàng hậu đang ôm Đoàn Tử đi tản bộ. Nhìn thấy Đức Phi và Hạ Tử Mặc, cười nói: "Muội muội đến rồi, sao không gọi người thông báo một tiếng." Giao Đoàn Tử cho Cẩm Hàn đứng phía sau, cùng Hạ Tử Mặc và Đức phi tán gẫu, Hạ Tử Mặc cũng rất yêu thích Đoàn Tử, liền hỏi Cẩm Hàn để mình ôm một chút.

Cười đùa một hồi, còn nói đến việc biên quan, Hoàng hậu lại không khỏi thở dài, "U Vân tứ châu đã bị chiếm một thời gian, vẫn chưa có cách nào lấy lại, Bệ hạ vẫn đang vì việc này mà lao tâm."

"Tiếc là chúng ta không thể giúp Bệ hạ phân ưu." Hạ Tử Mặc cũng thở dài. "Nếu nói đến văn chương thì còn có thể, hành quân đánh trận đúng là một chữ cũng không biết. Hơn nữa đang ở hậu cung, trước khi tiến cung, cha muội đã căn dặn nhất định không được hỏi đến quốc sự, dù có muốn biết, cũng không dám hỏi nhiều, miễn cho người ta nói muội tẫn kê ty thần." (không biết phép tắc quân thần). Mấy nay cảm tình với Hoàng hậu càng ngày càng thân thiết, hai nhà lại là thế giao, Hạ Tử Mặc nói chuyện cũng bớt đi vài phần băn khoăn.

Hoàng hậu gật đầu tán thành, Đức phi lại cười nói, "Hạ đại nhân lo xa rồi, Hoàng thượng đương nhiên biết chúng ta chỉ quan tâm sức khỏe của ngài, huống chi xưa nay Hoàng thượng thương yêu muội muội, làm sao sẽ để người khác nói lung tung được."

"Tỷ tỷ, sợ chính là sợ..." Hạ Tử Mặc chỉ về phía Tây cung, "Tỷ muội chúng ta thì không sao, chỉ sợ có người thừa cơ làm loạn." Đức phi đương nhiên biết Hạ Tử Mặc ám chỉ ai, vài ngày trước bởi vì chuyện của Viên Tinh Dã, nàng đã càng thêm không có hảo cảm với phe cánh của Lý quý phi rồi.

Hoàng hậu cũng thở dài, "Hoàng thượng đương nhiên sẽ không trách tội chúng ta." Nàng hiểu con người của Hạ Đế, đương nhiên sẽ không vì vài câu quan tâm quốc sự mà trách mắng vô lý.

Hạ Tử Mặc nhìn quanh, nhẹ giọng nói "Nương nương, Đức Phi tỷ tỷ, muội muội có ý này..."

Ở Hậu cung, phi tử ở cùng nhau bàn chuyện tranh sủng là điều chẳng lạ lùng gì, Hạ Tử Mặc đột nhiên có ý kiến cũng sẽ khiến người ta hết sức kinh ngạc, Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, "Muội muội thử nói xem." Nếu nhìn từ xa, thấy nụ cười của Hoàng hậu sẽ cho rằng đó chỉ là luận chuyện gió trăng mà thôi.

"Muội nghe nói Viên Tinh Dã giỏi việc điều quân, hay là..."

Hoàng hậu và Đức Phi đều là người thông minh, nghe đến đó thig biết ngay điều Hạ Tử Mặc đang nghĩ đến. Đức Phi mới phản đối, "Không thích hợp, nếu để nàng ta đoạt được binh quyền, chẳng phải là để bọn người Lý quý phi càng thêm hung hăng sao."

Hạ Tử Mặc cười lạnh, "Tỷ tỷ, nếu là ở ngoài cung, lại còn là trong quân doanh, ranh giới giữa sự sống và cái chết đã không còn rõ ràng, huống hồ thân là phi tử của Hoàng đế lại xuất cung lãnh binh, thì dù thắng hay bại đi chăng nữa, về sau..." về sau vẫn sẽ bị người chỉ trích đàm tiếu. Nàng bẻ gãy một cành liễu trong tay, lạnh lùng nói, "Nếu thất bại, vậy thì ngày tháng sau này của nàng ta..."

Đức Phi cũng nghĩ lại, thật ra nếu Viên Tinh Dã xuất cung, đối với các nàng mà nói thì thật không ít chõ tốt. Hoàng hậu nghe ra ý đồ này nhưng vẫn không lên tiếng, dường như có hơi do dự. Hja Tử Mặc sợ hăng quá hóa dở, nên cũng không nói thêm nhiều. Đức phi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, "Đây cũng có thể thêm như một cách hay, Hoàng thượng sẽ lãng quên nàng ta, Hoàng thượng luôn có mới nới cũ, Viên Tinh Dã xuất cung lâu ngày, tự nhiên Hoàng thượng sẽ lãng quên nàng ta, coi như nàng ta đánh thắng trận trở về thì thân phận cũng trỏ nên khó xử."

Hoàng hậu lại đột nhiên lắc đầu, "Mặc dù là kế hay, nhưng nhân tố không thể khống chế lại quá nhiều, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn là không nên dùng đế hạ sách này, huống hồ chúng ta làm sao thuyết phục được Bệ hạ để Viên Tinh Dã dẫn binh đây?"

Hạ Tử Mặc cũng lắc đầu, "Đây chỉ là ý tưởng đột nhiên ta nghĩ đến đêm qua, xem ra cũng không phải sách lược vẹn toàn."

"Phe cánh của Lý quý phi chắc cũng không chịu để cho Viên Tinh Dã xuất cung, càng không biết Viên Tinh Dã đang nghĩ gì." Hoàng hậu nói. Ba người cười nói trong chốc lát nữa thì ai về cung nấy.

Hôm sau, HHạ Đế lâm triều, vẫn lo lắng đến U Châu, sau đó tiếp tục tiến hành thượng nghị quốc sự ở Tử Thần điện. Nhìn mọi người bên dưới đang không ngừng tranh cãi, Hạ Đế chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Mấy ngày nay hắn chỉ cảm thấy hơi đau đầu, có lúc muốn gọi thái y, thế nhưng cũng không quá nghiêm trọng nên không để ý lắm, hôm nay dường như đầu đau hơn rất nhiều. Hạ Đế mới vừa bóp trán vừa nghe đại thần bẩm tấu.

Vào lúc này, đột nhiên có quan chức ở Binh bộ cầu kiến. Người cầu kiến tự nhiên là Binh bộ Thượng thư, dù sau vẫn không có tư cách gặp mặt Thánh thượng. Theo lý thuyết, vào lúc này nếu không phải chuyện đại sự thì quan lại tự nhiên không dám quấy nhiễu, cầu kiến vào lúc này như vậy dĩ nhiên là chuyện lớn.

Binh bộ Thượng Thư tên Lý Di, tuổi hơn sáu mươi nhưng nhìn vẫn cường tráng, hắn là lão thần do Nguyên đế đề bạt, trung thành tuyệt đối với Đại Khải, Hạ Đế cũng rất kính trọng hắn. Lý Di thấy thân thể Hạ Đế đang khó chịu, nên sau khi hành lễ xong liền lui ra Tử Thần điện.

"Đại nhân." Tên thuộc hạ kia vừa thấy hắn, liền chạy tới. Người này Lý Di biết, họ Yên tên Phi, tuy rằng tuổi trẻ thế nhưng võ công và lòng can đảm cũng không tệ, Lý Di rất thưởng thức hắn. Nhìn thấy Yên Phi, Lý Di biết có lẽ là chuyện lớn, dù sao Yên Phi cũng là người vô cùng lanh trí, chắc chắn không dễ gì cầu kiến trong thời gian nghị sự.

Lòng thầm nghĩ chẳng lẽ U Châu lại mất thêm một châu, Lý Di mở tấu chương của Yên Phi ra, nhìn mấy lượt, sắc mặt lập tức thay đổi. "Tấu chương này còn ai khác biết không?"

"Chỉ có thuộc hạ biết được liền lập tức lại đây gặp mặt đại nhân." Yên Phi nói. Lý Di nhìn Yên Phi với vẻ tán thưởng, "Ngươi về trước đi, không được nhắc với người khác."

"Thuộc hạ đã hiểu." Yên Phi thấp giọng nói. Nhìn Yên Phi đi xa, lý Di bước nhanh đi trở về phòng nghị sự. "Hoàng thượng, Mục lão tướng quân có việc khởi bẩm." Lý Di trình lên tấu chương, Trương Bình tiến lên tiếp nhận, đặt lên Long án. Hạ Đế cầm lên lật xem, đọc nhanh như gió, sau đó đặt tấu chương sang một bên.

Không ai hiểu gì cả, cũng không ai biết tấu chương nói gì. Hạ Đế xoa trán, nói, "Trong tấu chương Mục lão tướng quân nói, Thổ Phồn tập hợp binh mã, tiến gần đến biên giới Tây Nam đóng quân, hình như có ý đồ xâm chiếm."

Lời vừa nói ra, chúng thần không khỏi ồ lên. Lúc này chiến sự phương Bắc chưa bình, Tây Nam lại có chuyện, có thể nói sóng này chưa yên sóng khác lại đến. Mấy năm nay Thổ Phồn và Đại Khải vẫn giao tình tốt, hai nước liên hệ vãng lai, tuy rằng Đại Khải dưới tay Hạ Đế đã không còn cường thịnh như thời của Nguyên Đế, nhưng dù sao Hạ Đế cũng mới chỉ có thể coi là dong quân, chưa phải hôn quân, Đại Khải vẫn là quốc gia có thực lực hùng hậu nhất trong các quốc gia, Thổ Phồn hầu như hằng năm đều đến chầu.

"Các vị ái khanh thấy thế nào?" Hạ Đế xoa trán, hỏi. Mọi người trầm tư, trong lúc nhất thời bầu không khí trong đại điện nặng nề dị thường. "Thần cho rằng, có hai khả năng, một là lần này điều binh chính việc nội bộ của Thổ Phồn, cũng không nhằm vào Đại Khải ta, Mục lão tướng quân không biết chuyện này. Hai là, Thổ Phồn hi vọng mượn việc Khuyển Nhung binh đánh U Châu của ta, cùng phối hợp với Khuyển Nhung, muốn xâm chiếm ta." Lý Di nói.

"Thần bàn lại" Hộ bộ Thượng Thư Thôi Chí Hiểu nói.

Hạ Đế chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, thậm chícó cảm giác như muốn nổ tung, hắn nhìn đám đại thần trước mặt, trở nên hoảng hốt,sau khi nghe các đại thần lên tiếng, liền mất tri giác.