Quyển 1 - Chương 2

Mặt trời vừa lặn, Hạ Tử Mặc đã thu thập thoả đáng chỉ chờ đến giờ của yến hội. Tỳ nữ Ngọc Nhi thấy nàng buồn bực ngán ngẩm ngồi trên giường nhỏ, liền bưng mấy thứ trái cây đến. "Chủ tử, cách yến hội còn vài canh giờ, hay là ăn chút gì trước đi."

Tuy rằng Hạ Tử Mặc không đói bụng, thế nhưng cũng cầm một miếng dưa hấu, cắn một miếng nhỏ, cẩn thận không để dưa hấu nhiễu nước lên vải lụa mỏng màu trắng trên người.

"Chủ tử, người mặc bộ trang phục này giống như tiên tử vậy, nhất định Hoàng thượng sẽ yêu thích." Ngọc Nhi nói. Hạ Tử Mặc cười nhạt, nhìn sắc trời bên ngoài.

"Canh giờ còn sớm, chúng ta đi Ngự hoa viên một chút."

Hạ Tử Mặc cũng không mang theo người khác, chỉ đi cùng Ngọc Nhi, hai người đi về hướng Tử Thần điện. Dọc đường đi nhìn thấy mọi người đang bận bịu, cũng không ai chú ý đến hai người.

Lúc này chính là đầu hạ, thời tiết Trường An nóng bức, các loài hoa cũng tranh kỳ đấu diễm (tranh nhau khoe sắc), Hạ Tử Mặc tìm một góc hẻo lánh, chỗ này ít người qua lại thế nhưng không ít hoa nở. Hạ Tử Mặc cảm thấy hương hoa thơm ngát nức mũi, tâm tình cũng tốt lên.

"Chủ tử muốn khiêu vũ sao?" Ngọc Nhi là nha hoàn theo của hồi môn cùng nàng vào cung, tự nhiên là biết tâm tính của nàng. Hạ Tử Mặc cười gật đầu, Ngọc Nhi liền đi sang một bên.

Hạ Tử Mặc thông minh từ nhỏ, thi từ ca phú cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không đứng sau ai, là tài nữ có tiếng trong kinh thành. Thời khắc này cũng không cần từ khúc (nhạc đệm). Tùy nơi thôi, tay áo bào rộng lớn mang theo hương hoa, còn có vài con bướm chưa an giấc. Lụa trắng bay lên, tất nhiên là có một chút phong tình.

Chính ngay lúc đang hứng thú, Hạ Tử Mặc chợt nghe có người thổi từ khúc, làn điệu thê lương, nhưng lại vừa có khí thế hào hùng. Lúc đầu còn có cảm giác nghẹn ngào, lúc sau bắt đầu trở nên tiêu sát (có sát khí), như nổi gió to, như mây bay lượn.

Thường ngày Hạ Tử Mặc khiêu vũ, đều theo âm điệu cung đình, hoàn toàn xa hoa. Ngẫu nhiên có vài điệu múa dân gian, cũng là làn điệu thanh uyển, làn điệu rung động đến tâm can như thế này vẫn là lần đầu tiên nghe đến. Tuy cảm thấy mới mẻ, thế nhưng cũng thay đổi phong cách vũ đạo, không dịu dàng, có chút giống với vũ đạo của nghệ nhân nơi biên ải, có một chút nghiêm trang, mở rồi đóng, vô cùng khí thế. Làn điệu lắng xuống, âm tiết cuối cùng xuất hiện rồi trở về yên lặng. Hạ Tử Mặc cũng lấy một tư thế để kết thúc vũ đạo.

"Thất lễ, vừa rồi nhìn thấy điệu múa, nhất thời muốn trổ tài." Tiếng tiêu biến mất, một nử tử từ nơi không xa đi lại. Nử tử một thân trang phục nam tử, vóc người cao gầy, giống như ngọc thụ lâm phong.

Bây giờ quốc khang dân kiến, không khí cởi mở. Nử tử tầm thường cũng có thể cưỡi ngựa du ngoạn, cũng không ít thiếu nữ mặc trang phục của nam tử. Hạ Tử Mặc ngược lại không kinh ngạc. Thầm nghĩ bởi vì Viên Tinh Dã mà trong quân Chinh Tây có không ít nữ tử tòng quân, cũng lập được không ít chiến công, phỏng chừng người này cũng là người trong quân.

"To gan, nhìn thấy Mỹ nhân còn không hành lễ." Ngọc Nhi hung hãn kêu lên, chỉ là vóc người nàng nhỏ nhắn, âm thanh cũng không có lực, nên không có bao nhiêu uy hϊếp.

"Không sao." Hạ Tử Mặc phất tay. "Tỳ nữ vô lễ, mong bỏ qua cho."

"Là ta đường đột, vừa nãy nhìn thấy Mỹ nhân khiêu vũ, còn tưởng rằng là Vân Trung Tiên Tử." Nữ tử khẽ mỉm cười, Hạ Tử Mặc mới nhìn rõ hình dáng người này. So với mọi người trong cung, nàng có một loại anh khí mỹ lệ, còn có một chút phong độ nam tử. Nếu nói nàng anh tuấn, thế nhưng không thô lỗ như nam tử. Nếu nói nàng mỹ lệ, nhưng lại không giống nữ tử thấp kém tầm thường. Hạ Tử Mặc có chút tiếc hận. Nhân vật như vậy nếu là nam tử, hẳn sẽ hấp dẫn biết bao tâm hồn thiếu nữ. Dù bây giờ là nữ tử, cũng có thể dùng 'tuấn mỹ' để hình dung.

Trong lúc nhất thời, Hạ Tử Mặc lại cảm thấy trước đây nhìn thấy tài tử giai nhân không ít, bất luận là nam hay nữ đều không người nào có thể so được với dung mạo và phong thái của người này.

"Đa tạ khích lệ." Người này, lời nói ra có chút ngả ngớn, nhưng ngôn từ lại thành khẩn dị thường, lại là nữ tử. Nên Hạ Tử Mặc không cách nào tức giận, trái lại còn mừng thầm một chút. "Làn điệu vừa rồi Tử Mặc chưa từng nghe thấy, còn muốn thỉnh giáo là do người phương nào phổ nên?"

"Là quân nhân biên quan thường thổi, không sánh được với trong cung thanh nhã êm tai." Nữ tử cười nói.

Hạ Tử Mặc còn muốn nói tiếp, gặp được một nhân vật như vậy, luôn cảm thấy muốn trò chuyện thêm vài câu. Thế nhưng nhìn sắc trời một chút, đã đến giờ vào yến, không thể làm gì khác hơn là vội vã cáo từ rời đi.

Sau khi rời đi cảm thấy có chút tiếc hận. Lại nghĩ chính mình vậy là lại cảm thấy tiếc hận với một người xa lạ, không khỏi thấy ngạc nhiên. Trong lúc suy tư đã đến Tử Thần điện. Hạ Tử Mặc thân phận không cao, vốn là chỉ có thể ngồi ở rìa ngoài. Thế nhưng hôm nay nàng đã được sủng ái, lại thêm Hạ gia cũng là danh môn vọng tộc. Vị trí của nàng tốt hơn nhiều so với vài vị Mỹ nhân khác, được sắp xếp ở vị trí Tài tử. Chỗ này tuy cũng xa Hoàng Đế, thế nhưng có thể nhìn thấy mọi người rõ ràng.

Nhân vật quan trong của yến hội hôm nay chính là Viên Tinh Dã. Vừa bước ra, liền nghe đến Nội thị ở gần Hạ Đế hô to: "Xin mời Chinh Tây chúng tướng quân lên điện."

Tử Thần điện hơn Hàm Nguyên điện vài phần cảm giác tùy ý, trao đổi công sự thì có hơn vài phần quân thần kết hợp, thiết yến ở đây, không thể nghi ngờ là có tâm ý động viên. Hạ Tử Mặc nhìn kỹ lại, Chinh Tây quân đến mười mấy tướng lĩnh, người đi đầu là một lão tướng, mặc dù tuổi khá lớn, thế nhưng đi lên vẫn cứ uy thế hào hùng, khí thế không giảm. Vài người phía sau đều là một thân trang phục võ tướng, tuổi cũng không nhỏ, còn mấy người phía sau nữa lại là tướng lĩnh trẻ tuổi. Những tướng lĩnh này tuy dung mạo không anh tuấn cho lắm, thế nhưng toàn thân tỏa ra sát khí hết sức dọa người, đứng nơi đâu cũng có cảm giác không giận mà uy.

Hạ Tử Mặc thầm gật đầu trong lòng, chẳng trách quân Chính Tây lại thanh danh hiển hách như vậy, nhìn xem tướng lĩnh thì biết đều là hãn tướng nơi sa trường. Cái gọi là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, toàn bộ quân Chinh Tây tự nhiên cũng là vẫn sa trường hãn lữ. (lữ: quân đội)

Tổng quản nội thị bên cạnh Hạ Đế đọc một lần ban thưởng cho mọi người, tất cả mọi người lĩnh chỉ tạ ân, đúng là không có bao nhiêu hài lòng vì ban thưởng, nói vậy vì Hạ Đế thu hồi bình quyền quân Chinh Tây, có bất mãn. Sau khi mọi người lui xuống, thì chính là nhân vật quan trọng của đêm nay.

"Xin mời Tham tướng Viên Tinh Dã lên điện."

Hạ Tử Mặc biết tuy Viên Tinh Dã mang binh sau khi Viên Lạc chết, nhưng cũng chỉ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chức quan của nàng là Tham tướng. Vào lúc này không khỏi hiếu kỳ nhìn lại.

Do có mấy người bên ngoài Tử Thần điện đi vào, đều là trang phục nam tử gọn gàng. Phía trước là một người toàn thân áo lam (màu xanh lam), tuy đơn giản nhưg có thể thấy được trên áo choàng thêu sơn thủy cùng màu, phi thường hoa mỹ. Đi theo phía sau là bốn người mặc trang phục thị vệ, bên hông đeo bội kiếm.

Tử Thần điện thuộc về nội cung, quan văn cùng quan võ rất ít khi vào, có điều khi đi vào thì quan văn xuống kiệu còn quan võ xuống ngựa, càng không cho phép đem theo bội kiếm. Giờ đây bốn người này cư nhiên đeo bội kiếm đi vào. Trong lúc nhất thời bên trong điện nghị luận sôi nổi.

Hạ Tử Mặc không nghị luận, bởi vì nàng nhìn thấy nửa bên mặt Viên Tinh Dã. Cư nhiên là người vừa rồi ở Ngự hoa viên. Trong lòng cũng rõ, chỉ cảm thấy quả nhiên danh xứng với thực.

"Viên Tinh Dã tiếp chỉ." Nội thị cất cao giọng nói.

Viên Tinh Dã cùng thị vệ phía sau quỳ xuống. "Thần tiếp chỉ."

"Viên Lạc lão tướng quân một đời vì nước cống hiến, trung thành tuyệt đối. Nay tử trận sa trường khiến Trẫm cảm thấy đau lòng. Cố tình nghênh đón con gái Viên Lạc lão tướng quân là Viên Tinh Dã vào cung, phong làm Mỹ nhân. Trẫm niệm tình ra sức vì nước, công lao to lớn. Ân chuẩn Viên Tinh Dã cùng thị vệ được mang binh khí, gặp Vua không quỳ. Chuẩn bảo lưu phủ Tướng quân, còn lại con cháu Viên thị, đều có phong thưởng. Khâm thử."

"Tạ bệ hạ." Viên Tinh Dã tiếp nhận thánh chỉ. Bốn thị vệ phía sau cũng đồng thời đứng dậy. Hạ Tử Mặc phát hiện bốn thị vệ cũng là nữ tử, đi theo phía sau Viên Tinh Dã, nghe đọc thánh chỉ cũng không có vẻ mặt gì. Nàng nhìn về phía Viên Tinh Dã, phát hiện trong mắt nàng có chút nhàn nhạt sự cam chịu cùng bi ai.

Một người như vậy, làm sao sẽ cam tâm bị tường viện cao cao này ràng buộc.

Sau khi Thánh chỉ hạ xuống, yến hội liền khai tiệc. Viên Tinh Dã ngồi ở bên trái Hạ Đế, bốn thị vệ đứng phía sau. Xưa nay chưa từng có ân sủng như vậy khiến hậu cung mọi người đỏ mắt. Hạ Tử Mặc biết nếu không phải vì Viên Lạc tướng quân qua đời, Viên Tinh Dã phỏng chừng cũng không chiếm được ân sủng như vậy. Thêm vào Viên Tinh Dã còn có khí độ như thế, làm sao Hạ Đế lại không động lòng đây?

Hạ Tử Mặc nhìn Viên Tinh Dã. Dường như cảm giácđược ánh mắt của nàng, Viên Tinh Dã cũng nhìn về phía nàng. Hai người cách đại điện, bốn mắt nhìn nhau. Viên Tinh Dã đột nhiên nhận ra, người này hiểu mình. Nàng nâng chén, Hạ Tử Mặc cũng giơ chén rượu lên. Hai người uống một hơi cạn sạch.