Quyển 1 - Chương 22

Hạ Tử Mặc không biểu hiện hoảng sợ, cũng không biểu hiện e ngại gì nhiều, chỉ là có chút lo lắng. Dù sao có chuyện chính là Đức Phi, nàng nhiều nhất chỉ dính đến một chút thôi. Vì vậy thái độ nàng vẫn vừa phải, không quá đáng, không thất lễ.

"Nương nương, chúng ta làm sao bây giờ?"

Hoàng hậu biết lúc này cũng chỉ có thể cùng Hạ Tử Mặc thương nghị, liền nói một chút trong lòng sầu lo.

"Nương nương, hiện tại vị trí của Đức Phi chúng ta không có một chút chắc chắn nào, bất luận là thuận vị (như kiểu vua chết, thái tử thuận vị lên ngôi, Đức phi chết, người dưới Đức phi một bậc sẽ lên thay) hay là sủng ái, đều nghiêng về bên kia, dựa theo suy đoán của ta, Viên tài nhân sẽ có cơ hội lớn, chẳng phải Lý quý phi cũng thăng lên vị trí Quý phi trong một năm sao? Hoàng thượng sẽ không chú ý đến tư lịch (thời gian ở cùng một vị trí của một phi tử). Bây giờ Viên tài nhân còn được sủng ái hơn cả Lý quý phi trước kia, đối với chúng ta hết sức bất lợi."

"Bổn cung tự nhiên biết, thế nhưng bây giờ cũng không có biện pháp nào khác."

Hạ Tử Mặc nói, "Nương nương, nếu không chúng ta trả đũa, nói độc là do Viên tài nhân đưa tới, coi như nếu không lật đổ được nàng ta cũng có thể làm cho nàng ta không có biện pháp phân thân."

Hoàng hậu suy tư một lúc lâu, chậm rãi gật đầu, "Chuyện đến nước này cũng chỉ còn cách này, trước tiên ngăn cản Viên Tinh Dã, chờ vị trí Đức Phi được định đã!"

Hai người đều biết bây giờ Đức Phi khẳng định là khó thoát kiếp này, dù sao ở chỗ ở của nàng tìm thấy "say mê" thì dù miệng nói có người hãm hại cũng không bằng chứng, thêm vào việc Đức phi đột nhiên được sủng ái, ngay cả Hoàng hậu cũng cảm thấy rất có thể Đức phi chính là người hạ độc.

Đêm đó, Thái Minh cung không biết có bao nhiêu người không cách nào ngủ, màn đêm sụp xuống, lạnh lẽo như nước, sao Ngưu Lang và Chức Nữ lúc sáng lúc tối. Phỏng chừng chỉ có bản thân mình mới biết mình trong lòng nghĩ đến điều gì.

Tuy rằng không có nói rõ, thế nhưng người người trong cung đều biết chuyện của Đức phi. Dù sao người trong cung đối với chuyện này vô cùng mẫn cảm, hôm sau, người có lòng nhanh chóng đạt được tin tức, son phấn trang điểm Đức phi sử dụng có trộn "say mê", thứ Viên Tinh Dã tặng cho là nhiều nhất.

Tin tức là từ tiểu thái giám bên người Hoắc Khải truyền ra, rất nhanh lan truyền đến hậu cung. Hạ Tử Mặc cũng từ nơi Hoàng hậu biết được chuyện này.

Đã như thế, việc Đức Phi hạ độc có thể nói là có chứng cứ xác thực, dù sao có liên quan với Hoàng thượng, can hệ trọng đại, thà gϊếŧ lầm không bỏ sót, Đức Phi nhất định phải hương tiêu ngọc vẫn. Chỉ còn thiếu một thánh chỉ của Hạ Đế.

Hạ Tử Mặc từ chỗ Hoàng hậu lấy được thủ dụ đi thăm Đức phi. Lúc này đã là cuối thu, gió thu hiu quạnh, mang theo mấy phần thê lương, nhiệt độ ngày càng thấp, Hạ Tử Mặc đã mặc áo bông thật dày vẫn cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Dù đi lại vẫn không cách nào ấm lên.

Đức Phi bị tạm giam, theo lý thuyết hiện tại không được gặp, thế nhưng nàng có thủ dụ của Hoàng hậu, cộng thêm thái độ khoan dung của Hạ Đế đối với phi tử khiến Hạ Tử Mặc không bị làm khó dễ.

Đương nhiên nguyên nhân cũng là vì Hoắc Khải không ở đây, Hạ Tử Mặc biết Hoắc Khải bị Hạ Đế gọi đi hỏi chuyện, nếu không cũng sẽ không chọn thời điểm này đi vào.

Đến thời của Đến Hạ, phòng tạm giam có cải thiện rất nhiều, hoàn cảnh đã tốt hơn xưa, thế nhưng Hạ Tử Mặc vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.

Nàng nhanh chóng thấy Đức Phi, Đức Phi vẫn mặc cung trang như hôm qua, nhưng vẻn vẹn một buổi tối, liền có cảm giác nàng già hơn rất nhiều, trên người không còn thấy được sự cao quý ân sủng, chỉ có thể dùng chút lý trí cuối cùng giữ vẻ trầm ổn của Đức phi.

Nhìn thấy Hạ Tử Mặc, Đức Phi đầu tiên là giật mình, sau đó là vui mừng. "Muội muội, có phải đã tra được người hạ độc, thả ta ra ngoài."

Hạ Tử Mặc lắc đầu một cái, cầm hộp cơm trong tay bày lên chiếc bàn duy nhất trong phòng. "Tỷ tỷ, ta phụng thủ dụ của Hoàng hậu đến thăm tỷ, mọi chuyện vẫn chưa có tin tức, Hoàng hậu nương nương kêu ta nói tỷ không cần lo lắng, mọi chuyện vẫn có khả năng chuyển biến tốt."

Đức Phi còn không biết Hoắc Khải đã định tội nàng, chỉ chờ Hoàng thượng hạ lệnh, Hạ Tử Mặc tự nhiên sẽ không nói. Đức phi tự nghĩ dù sao mình cũng là một trong tứ phi, coi như có định tội cũng cần thời gian, nghe Hạ Tử Mặc nói khiến nàng thất vọng, nhưng dù sao cũng phù hợp với suy nghĩ của nàng, tự nhiên không nghi ngờ gì.

"Tỷ tỷ, không phải ta nói chứ, tỷ tỷ đúng là mắc bẫy." Hạ Tử Mặc nói. "Ta nghe tiểu thái giám bên cạnh Hoắc Công công nói đã tra ra bên trong son phấn Viên Tinh Dã tặng tỷ có chứa "say mê", ta đoán là Viên Tinh Dã đã bỏ "say mê" vào đó để hãm hại tỷ."

"Nhưng là ta tìm Thái y kiểm tra, Thái y nói không có vấn đề." Đức Phi lẩm bẩm nói.

"Tỷ tỷ, thu mua một Thái y còn không phải chỉ là việc nhỏ thôi sao, bây giờ chỉ cần có thể chứng minh tên Thái y này bị Viên Tinh Dã mua chuộc, đến lúc đó có thể nói hầu bao trong cung của tỷ là do Viên Tinh Dã mua chuộc người làm, vậy thì tỷ có thể rửa oan. Ta và Hoàng hậu sẽ đi thăm dò, tỷ có lời gì muốn nhắn ra ngoài không?"

Đức Phi suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu một cái. Người trong cung của nàng đều bị nhốt, lúc này tự nhiên không còn ai để tìm. Coi như có một ít tần phi có quan hệ với nàng lúc này cũng không dùng được.

Hạ Tử Mặc đem thức ăn trong hộp đặt lên bàn, "Ta không thể ở đây quá lâu, tỷ tỷ bảo trọng thân thể, Hoàng thượng nhất định sẽ không để cho tỷ tỷ bị hàm oan."

Không nhấc lên Hạ Đế cũng còn tốt, nhấc lên Hạ Đế Đức Phi đã nghĩ đến lúc trước mình trúng độc, khi đó Hạ Đế cũng không hề vì mình lấy lại công đạo, bây giờ tự nhiên cũng không.

Nàng rùng mình một cái, Hạ Tử Mặc vào lúc này đã đi tới cửa, "Muội muội, vạn sự liền xin nhờ muội cùng Hoàng hậu nương nương, nếu có thể đi ra ngoài, tỷ tỷ nhất định sẽ không quên ân tình của muội muội."

"Là tỷ muội thì nói chuyện này để làm gì." Hạ Tử Mặc nói.n "Tỷ tỷ nhất định phải bình tĩnh, tuy rằng ta cùng nương nương đều biết do Viên Tinh Dã hãm hại tỷ, thế nhưng hiện tại vẫn không có chứng cứ."

"Yên tâm, ta sẽ bình tĩnh." Đức Phi nói.

"Vậy thì tốt, ta mang đến cho tỷ tỷ bánh ngọt tỷ thích ăn nhất, nơi này âm u ẩm ướt, chắc thức ăn cũng không tốt."

"Vậy thì đa tạ muội muội." Đức Phi cười khổ.

"Vậy ta đi trước, tỷ tỷ vạn sự cẩn thận."

Hạ Tử Mặc đi rồi, Đức Phi cũng không ăn bánh ngọt trên bàn, mặc kệ Hạ Tử Mặc nói gì, rốt cuộc lúc này nàng sợ Hoàng hậu hạ độc thủ. So với bánh ngọt, đồ ăn bọn thái giám đưa tới có vẻ an toàn hơn.

Sau khi Hạ Tử Mặc từ phòng tạm giam trở về Hàm Hương Điện, nàng đơn giản rửa mặt rồi đi ngủ, tuy rằng còn chưa đến trưa, thế nhưng nhiều ngày căng thẳng đã làm thần kinh nàng quá mệt mỏi.

Lại nói sau khi Hạ Tử Mặc rời phòng tạm giam không lâu, thì Hoắc Khải trở về, nghe thị vệ nói Hạ Tử Mặc đến liền không kịp răn dạy trông chừng đã vội vã chạy đến phòng tạm giam.

Đức Phi còn khỏe mạnh ngồi đó, Hoắc Khải thở phào nhẹ nhõm. "Sao? Hoắc Công công có chuyện gì chỉ giáo?" Đức Phi cười lạnh nói. Hoắc Khải không hề trả lời, nhìn thấy bánh ngọt trên bàn, phất tay gọi người lui xuống.

"Nương nương xin mời an tâm nghỉngơi." Hoắc Khải nói, sau đó xoay người đi.