Quyển 2 - Chương 10

Gió Bắc đìu hiu, một đám người đi vội vã trên đường. Thủ lĩnh là một thiếu niên nam tử, mặt đẹp như ngọc, anh tư hiên ngang. Xung quanh có mấy trăm tên thị vệ, đều cưỡi tuấn mã, lưng khoác áo choàng đen thêu hoa văn hình con hổ. Giữa đội ngũ là một chiếc xe ngựa làm bằng sắt đen, cực kỳ kiên cố.

Hai bên xe có hai nữ hộ vệ giục ngựa đi bên cạnh. Đi được nửa ngày đường, nam tử thủ lĩnh thấy ven đường có một quán trà, phất tay ra hiệu đội ngũ dừng lại.

Vốn đi nhanh trong nháy mắt mọi người liền ngừng lại, trật tự chỉnh tề, vừa nhìn liền biết cả đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nam tử giục ngựa đi đến trước xe ngựa, chắp tay nói, "Khởi bẩm tài nhân, ven đường có một quán trà, có thể ở đây nghỉ ngơi một chút không?"

Tấm mành trước xe ngựa xốc lên, lộ ra khuôn mặt có chút xinh đẹp, "Trình đại nhân, Chủ tử nói mọi người cực khổ rồi, cứ ở đây nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi đi tiếp."

Đoàn người này chính là nhóm người Hạ Tử Mặc chạy đến U Châu, những hộ vệ này chính là cấm quân do Hạ Đế phái đến, mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, dùng để hộ tống Hạ Tử Mặc đến U Châu.

Hạ Tử Mặc xuống xe ngựa, đứng trên đường nhìn cảnh sắc chung quanh. Bọn họ đi vội vã, bây giờ đã sắp đến U Châu, càng đi về phía Bắc, khí trời càng giá lạnh, cảnh sắc lại càng tiêu điều.

Hạ Tử Mặc vào quán trà ngồi xuống, Tiểu Ngọc đi hỏi chủ quán một chút nước nóng, thấm ướt khăn cho Hạ Tử Mặc lau tay, sau đó lại lấy trên xe ngựa xuống một hộp đứng thức ăn to lớn.

Mỗi lần đến tửu điếm trong thị trấn, Tiểu Ngọc sẽ mua vài phần điểm tâm để bên trong, chuẩn bị cho Hạ Tử Mặc ăn. Sau đó lại lấy ra lá trà và trà cụ, rót một chén trà nóng đặt trước mặt Hạ Tử Mặc.

Tuy rằng chủ quán mắt thấy choáng váng, thế nhưng những cấm quân này lại hờ hững không để ý. Cả ngày bọn họ đối mặt không ít Hoàng thân Quốc thích, nếu nói hưởng thụ, mỗi người đều có một phong cách riêng. Lúc trước khi biết phải hộ tống phi tử của Hạ Đế, cũng đã làm tốt chuẩn bị trên đường đi.

Không nghĩ dọc đường Hạ Tử Mặc không một lời kêu khổ, hơn nữa còn gia tốc lên đường. Điều này khiến cho ánh mắt họ nhìn Hạ Tử Mặc khác rất nhiều. Còn những việc Tiểu Ngọc hầu hạ, bọn họ đều cảm thấy rất bình thường.

Hạ Tử Mặc tay nâng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm thưởng thức, nói: "Chư vị cũng ăn chút gì đi, một lát còn phải lên đường. Tiểu Ngọc, lấy một vò rượu trên xe đến đây."

"Vâng, Chủ tử."

Hạ Tử Mặc nhìn một chút Viên Bắc và Viên Tây, cười nói, "Đều là nữ quyến, cùng ngồi đi." Sau khi nàng nhận được thánh chỉ, thỉnh cầu Hạ Đế để hai người đi cùng, lấy lý do cần người bảo vệc. Hạ Đế cũng biết hai người có võ công, liền cũng đồng ý.

Viên Bắc hai người đương nhiên biết Hạ Tử Mặc 'yêu ai yêu cả đường đi', biết các nàng muốn ra tiền tuyến nên mới thỉnh cầu, dọc đường đi ngược lại cũng hết lòng bảo vệ.

Lúc Tiểu Ngọc ôm vò rượu trở lại, liền thấy ánh mắt nam tử thủ lĩnh nhìn Hạ Tử Mặc, không nhịn được âm thầm lắc đầu. Nàng biết người này, Trình Kinh --- vốn là đối tượng có hôn ước ban đầu với Hạ Tử Mặc, con trai của Hộ bộ Thượng thư, hiện đang làm Thống lĩnh cấm quân, cũng xem như tiền đồ vô lượng.

Tiểu Ngọc phân rượu cho mỗi người, vì còn phải lên đường nên ai nấy chỉ uống một chút cho ấm người, có điều chỉ như vậy mà rốt cuộc cũng hết một vò rượu.

Đến cả Tiểu Ngọc còn nhận ra, làm sao Hạ Tử Mặc lại không thấy, nhưng hiện tại đối với nàng mà nói, dù là ai cũng không thể nào đủ để lòng nàng gợn sóng, bởi vì người có thể khiến nàng rung động, chỉ có một.

Một nhân vật Tuyệt thế Vô Song.

Nghĩ đến Viên Tinh Dã, khóe miệng Hạ Tử Mặc lộ ra nụ cười khẽ.

Ba ngày sau, bên ngoài thành U Châu, Viên Tinh Dã một người một ngựa đứng trước tất cả mọi người, phía sau nàng là chư vị tướng lĩnh đều cưỡi ngựa. Sau cùng là hai vạn Hắc y quân.

Từ sau khi Hắc y quân bắt đầu huấn luyện cùng với tứ quân, toàn bộ quân Chinh Bắc rõ ràng có chuyển biến tốt, trước đây có một số binh sĩ không tuân quân lệnh, bây giờ ai nấy đều kỷ luật nghiêm minh. Hôm nay đi nghênh đón Giám quân, dĩ nhiên do Hắc y quân đảm trách.

Hai vạn Hắc y quân đen kịt một vùng, toàn bộ đội ngũ im lặng như tờ, khí thế mạnh mẽ khiến mấy vị tướng lĩnh có chút chịu không nổi. Bùi Thập Viễn liếc mắt nhìn Thẩm Băng đứng bên cạnh.

Triệu Quảng lén lút kéo hắn một cái, nói, "Tuyệt đối đừng nên đi chọc giận hắn nha, sẽ bị gϊếŧ chết." Tuy rằng trước đây từng có phân cách, nhưng suy cho cùng vẫn khâm phục nhân cách đối phương, huống hồ đều là nam tử quang minh lỗi lạc, qua mấy ngày ở chung cảm thấy cũng không tệ.

Bùi Thập Viễn buồn cười nhìn Triệu Quảng, không biết tại sao, Triệu Quảng đặc biệt sợ Thẩm Băng. Có điều Bùi Thập Viễn cũng cảm thấy vị Tướng lĩnh Hắc y quân này tuy tuấn lãng phi phàm, nhưng quá mức âm trầm.

Thẩm Băng lạnh lùng quay đầu, Triệu Quảng lập tức cúi gầm mặt xuống mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Không để ý đến chuyện sau lưng, Viên Tinh Dã vẫn nhìn về phương xa, nàng vẫn một thân trường bào màu tím thêu hình giao long hí thủy. Tóc dài buộc lên cao cao. Ngón tay thon dài trong lúc lơ đãng gõ lên yên ngựa.

"Nguyên soái đừng gấp, lát nữa Hạ Giám quân sẽ đến." Lạc Nhạn đứng sau Viên Tĩnh Dã khoảng cách nửa thân ngựa, cười nói. Cố ý đem hai chữ 'Giám quân' nhấn mạnh một chút. Nàng huýt sáo một tiếng, phi ưng bay lượn trên bầu trời lập tức sà xuống, đậu trên vai nàng.

Viên Tinh Dã không lên tiếng, vẫn nhìn phía xa. Một lát sau, trên gò núi xa xa xuất hiện một đoàn người, từ xa đã có thể nhìn thấy chiếc xe ngựa được bảo vệ ở giữa. Trên mặt Viên Tinh Dã xuất hiện nụ cười, sau đó liền biến mất.

Lạc Nhạn lắc đầu, lần này Hạ Tử Mặc đến đây, còn chưa biết là tốt hay xấu. Hạ Đế có tâm kiềm chế Viên Tinh Dã, liền phái một người không cùng chiến tuyến như Hạ Tử Mặc đến đây, có điều may mắn thay người đến là nàng, nếu không thì rất có thể ở trong quân liên lụy Viên Tinh Dã. Nói vậy chắc Hạ Tử Mặc cũng biết đạo lý này.

Đoàn người nhanh chóng đến gần, Viên Tinh Dã tay nắm chặt cương ngựa, sau đó giục ngựa tiến lên. Tướng lĩnh sau lưng nàng đều trợn mắt nhìn, có chút ngạc nhiên với Giám quân tương lai.

Trình Kinh phất tay để mọi người dừng lại, sau đó quỳ xuống, "Tham kiến Nguyên soái." Hắn chỉ gặp Viên Tinh Dã một lần từ đằng xa trước khi nàng rời kinh, đây là lần đầu tiên gặp Viên Tinh Dã ở khoảng cách gần như vậy, thoáng chốc sững sờ.

Rõ ràng là chỉ là một nử tử, vì sao lại có tướng mạo như thế? Trình Kinh vẫn luôn nghĩ bản thân mình bất luận nhân phẩm hay võ công đều là lựa chọn tốt nhất, lúc Hạ Tử Mặc tiến cung, hắn cũng không thể làm gì được. Trước đây hắn luôn cho rằng Viên Tinh Dã vốn chỉ dựa vào ánh hào quang của Viên Lạc tướng quân, nhưng hôm nay gặp mặt, lại đột nhiên có cảm giác xấu hổ ngượng ngùng.

Không chỉ vì tướng mạo, mà còn bởi vì khí thế bẩm sinh của nàng. Viên Tinh Dã liếc nhìn hắn một cái, gật đầu nói: "Cực khổ Trình tướng quân. Có thể tuyên đọc thánh chỉ."

Lúc này Trình Kinh mới hoàn hồn, cuống quít lấy ra thánh chỉ tuyên đọc, trên thánh chỉ viết lệnh cho Hạ Tử Mặc làm Giám quân, được sử dụng quyền lực của Giám quân, khâm tứ Giám quân đại ấn, đồng cấp với Nguyên soái.

Đọc xong thánh chỉ, các tướng lĩnh đều sửng sốt, bọn họ đối với việc Hạ Đế phái một phi tử làm Giám quân đã có chút bất mãn, không ngờ lại còn ban quyền lợi to lớn như vậy. Mọi người liếc nhìn Viên Tinh Dã một chút, phát hiện vẻ mặt nàng không hề có cảm xúc, liền quay đầu nhìn Lạc Nhạn.

Lạc Nhạn trong lòng buồn cười, nếu là người khác thì nàng còn lo lắng, còn Hạ Tử Mặc à, thôi thì để nàng bày ra vẻ mặt lo lắng cho các tưỡng lĩnh nhìn mà sửng sốt một chút.

Hạ Tử Mặc đã sớm từ ô cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, Viên Tinh Dã cũng tự nhiên nhìn thấy nàng, trong lúc Trình Kinh tuyên đọc thánh chỉ, hai người vẫn luôn nhìn nhau.

Một người vẻ mặt lãnh đạm nhưng đôi mắt có nhiệt, một người gương mặt mỉm cười nhưng không nói hết được tâm tư.

Đọc thánh chỉ xong, Tiểu Ngọc xuống xe trước, vén màn xe. Hạ Tử Mặc được Tiểu Ngọc nâng đỡ bước xuống.

Nàng lúc này một thân áo choàng trắng có mũ che, trên đầu vẫn chỉ gài một cây ngọc trâm đơn giản, mái tóc đen dài tùy ý xõa xuống, cười nói, "Tử Mặc tham kiến các vị Tướng quân."

Các tướng lĩnh nhìn nhau, Hạ Tử Mặc để lại ấn tượng với bọn họ xem như không tệ, có điều chính là không biết rồi có ảnh hưởng đến việc quân hay không. "Mạt tướng bái kiến Giám quân đại nhân." Mặc dù có chút không phục, có điều mọi người cũng vẫn nể mặt.

Viên Tinh Dã xuống ngựa, đi đến trước mặt Hạ Tử Mặc, "Vào quân doanh rồi nói." Hạ Tử Mặc gật đầu, cả hai đi về phía đại doanh, các tướng lĩnh cũng xuống ngựa, đi phía sau hai người.

Hạ Tử Mặc đi sau Viên Tinh Dã khoảng nửa bước, Thẩm Băng và các tướng lĩnh nhìn thấy điều đó, âm thầm gật đầu, xem ra vị Giám quân đại nhân này vẫn tương đối hiểu được tiến thoái.

Đi đến trước Hắc y quân, Thẩm Băng làm một động tác tay, toàn bộ Hắc y quân đột nhiên rút loan đao bên hông ra, hô lớn: "Tham kiến Giám quân đại nhân."

Người bình thường đều sẽ bị doạ sợ, có điều Hạ Tử Mặc vẫn duy trì ý cười, "Các vị khổ cực."

Đi đến lều lớn, bên cạnh chỗ ngồi của Viên TinhDã đã để thêm một chỗ, mọi người lại nhìn nhau một phen, lúc này mới ngồi xuống.