Quyển 2 - Chương 9

Ngày yết kiến đến rất nhanh, triều đình không cho phép nữ nhân dự lễ, Hạ Tử Mặc ở trong cung cùng Hoàng hậu gán gẫu, nhưng lòng vẫn không yên.

Bất kể thế nào, có tin tức gì thì trong cung nhất định biết nhanh nhất, Viên Tinh Dã đi rồi, Hạ Tử Mặc cũng không để ý đến việc trong cung, rất nhiều phi tử đều có thám tử tâm phúc của mình ở khắp nơi, có tin gì cũng biết nhanh nhất.

Trước đây nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, nàng cũng không có dự định ở hậu cung tranh quyền đoạt lợi, có điều bây giờ cảm thấy mình quả thật thiếu cân nhắc đến vấn đề này.

Nàng muốn bảo vệ Viên Tinh Dã, nhưng là không có quyền làm sao bảo vệ? Vào lúc này chỉ có thể chờ đợi tin tức, cái gì cũng không làm được.

Giữa lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, Cẩm Hàn thất thiểu chạy vào. "Nương nương, không xong rồi, sứ đoàn Khuyển Nhung ám sát Hoàng thượng, bây giờ Hoàng thượng bị thương, Thái y đang trị liệu."

Tay Hạ Tử Mặc run lên, nước trà trong chén tràn ra không ít. Hoàng hậu càng kinh hãi thất sắc, vội vã đứng lên, "Mau dẫn Bổn cung đến xem Hoàng thượng." Cẩm Hàn đỡ nàng bước nhanh đi, Hạ Tử Mặc tự nhiên đi theo phía sau.

Vừa lúc bắt đầu Viên Tinh Dã đã nói việc này tự có an bài, chẳng lẽ nàng biết Khuyển Nhung sẽ ám sát Hạ Đế? Hạ Tử Mặc nghĩ vậy, tự nhiên cũng có mấy phần lo lắng cho Hạ Đế. Dù sao thì cho đến nay, Hạ Đế đối xử với nàng cũng có thể xem như là ân sủng.

Hạ Đế chỉ bị thương nhẹ, lúc Hoàng hậu chạy tới ngự thư phòng, Thái y đang kê phương thuốc.

"Hoàng thượng Long thể thế nào?" Hoàng hậu hỏi.

"Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng Long thể cũng không lo ngại." Thái y nói.

Bên ngoài Ngự thư phòng có không ít đại thần chờ đợi, nghe vậy cũng thở phào trong lòng.

Cái gọi là bảo vật của bộ tộc Khuyển Nhung thật ra chỉ là một ít vàng ngọc châu báu hiếm thấy, đại thần cũng biết trọng điểm là ở việc giảng hòa, nên cũng chưa từng lưu ý đến những trân bảo này. Nhưng không ngờ bên trong trân bảo do sứ thần dâng lên lại có chứa độc.

Lúc dâng bảo vật, Trương Bình nhận bảo vật dâng lên trước mặt Hạ Đế, không ngờ một món đồ trong những trân bảo đó lại nứt ra, khí độc tứ tán. Còn may lúc đó hộ vệ bên cạnh Hạ Đế cảm giác không ổn liền đá văng Trương Bình và mâm trân bảo đó ra.

Thế nhưng dù vậy, Hạ Đế, Trương Bình và một số đại thần đứng gần đó bị chất độc ảnh hưởng, dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

Sứ đoàn Khuyển Nhung nhất thời đại loạn, sau đó toàn bộ bị bắt lại chờ Hạ Đế xử lý.

Đang lúc nôn nóng chờ đợi thì Hạ Đế tỉnh lại. Để các đại thần trở về, cũng không tiếp kiến Hoàng và các phi tử mà bãi giá trở về tẩm cung.

Sau khi trở lại tẩm cung, Hạ Tử Mặc âm thầm thở phào một hơi, như vậy hẳn là không thể nghị hòa rồi, nhưng vì sao lễ vật Khuyển Nhung dâng lên lại nổ tung trong nháy mắt? Lẽ nào là Viên Tinh Dã sắp xếp, hay là bộ tộc Khuyển Nhung vốn không muốn nghị hòa.

Mang theo nghi vấn tiến vào mộng đẹp, hôm sau thức dậy, liền nghe Tiểu Ngọc nói sứ giả Khuyển Nhung sứ giả đều chết trong đại lao, là uống thuốc độc tự sát. Mà Hạ Đế cũng không tảo triều.

Đêm đó, Hạ Đế đi tới Hàm Hương Điện, Viên Tinh Dã đi rồi, Hạ Đế quá bận rộn triều chính rất ít bước vào hậu cung, bây giờ Hạ Đế giá lâm, tuy rằng Hạ Tử Mặc đứng dậy nghênh đón nhưng trong lòng dù sao vẫn khổ sở.

"Thân thể Bệ hạ đã khỏe chưa?" Nàng bưng một bát tổ yến vừa chưng xong lên. Hạ Đế nhận lấy, múc một muỗng uống xong, mới nói, "Không cần lo lắng, chỉ là không ngờ bộ tộc Khuyển Nhung lại làm việc này."

"Khuyển Nhung lòng muông dạ thú, tự nhiên không cam lòng quy phục Đại Khải ta, nói vậy bây giờ Viên tu dung đóng giữ U Châu, bọn họ không thể thừa cơ, thêm việc Khuyển Nhung vương đã chết, các Hoàng tử bận tranh quyền đoạt lợi nên mới ra hạ sách này." Hạ Tử Mặc nói. "Bệ hạ, chúng ta còn muốn giảng hòa với Khuyển Nhung không?"

Hạ Đế đặt bát tổ yến trong tay xuống, lạnh nhạt nói, "Trong triều người ủng hộ giảng hòa chiếm đa số, chỉ là bây giờ có một số người muốn tra rõ việc này, nhưng sứ giả Khuyển Nhung đã chết, xem như không còn đầu mối để tra. Bây giờ, ái phi cảm thấy thế nào? Nàng cứ việc nói, trẫm sẽ không vì thế mà trách nàng can thiệp việc triều chính."

Tim Hạ Tử Mặc nhanh chóng nhảy mấy lần, cười nói, "Dưới góc nhìn của thần thϊếp, bây giờ giảng hòa chính là tạo cơ hội cho bộ tộc Khuyển Nhung nghỉ ngơi lấy sức, Đại Khải ta trọng chữ tín, bộ tộc Khuyển Nhung chỉ thích gϊếŧ chóc. Chờ sau khi bọn chúng ổn định xong sẽ xé rách hiệp nghị, đến lúc đó bọn chúng trên dưới đồng lòng, sẽ càng khó đánh đuổi. Hiện tại đây là thời cơ tốt nhất để thu phục Khuyển Nhung."

Hạ Đế gật đầu "Ái phi cao kiến."

"Tạ bệ hạ khích lệ."

"Trẫm cũng cảm thấy đây là cơ hội tốt để tấn công Khuyển Nhung, bất đắc dĩ trong triều trọng thần đều ủng hộ giảng hòa, bây giờ Khuyển Nhung trong triều đình ám sát, đúng cắt đứt hy vọng và tâm tư của bọn họ. Chỉ là không biết tướng sĩ U Châu liệu sẽ có bởi vì như vậy mà lười biếng?" Hạ Đế thở dài, "Trẫm dự định phái một người đi Châu phủ làm Giám quân, ái phi cảm thấy người nào sẽ tương đối thích hợp?"

Hạ Tử Mặc chấn động trong lòng, các loại tâm tư lóe qua trong đầu, quyền của Giám quân rất lớn, Hạ Đế có động tác này vì ổn định quân tâm, hay là vì cướp đoạt địa vị của Viên Tinh Dã trong quân? Trăm nghìn ý nghĩ lóe qua, "Bệ hạ anh minh, thần thϊếp không dám quả quyết."

"Trẫm cảm thấy ứng cử viên khó định." Hạ Đế nói. Mặc dù Viên Tinh Dã là Nguyên soái, nhưng chung quy vẫn là Hoàng phi, phái thần tử đi cũng không thích hợp.

Hạ Tử Mặc cười nói, "Bệ hạ, tần thϊếp có một người để tuyển, không biết có nên nói ra hay không."

"Cứ nói đừng ngại."

"Viên tỷ tỷ là Hoàng phi, Giám quân tốt nhất cũng là phi tử của Bệ hạ, hơn nữa địa vị trong hậu cung hẳn là nên thấp hơn Viên tỷ tỷ, dù sao đại quân U Châu hiện nay phải nghe theo mệnh lệnh của Viên tỷ tỷ, vì lẽ đó nên Hoàng hậu nương nương và tứ phi đều không thích hợp. Thế nên thần thϊếp cả gan, thình cầu chức Giám quân." Hạ Tử Mặc quỳ xuống hành lễ nói, trái tim dường như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.

Nàng chưa từng nghĩ đến sẽ lấy hình thức như vậy đi gặp Viên Tinh Dã, vốn đã dự định một thời gian dài không gặp mặt, nhưng bây giờ đột nhiên hy vọng đang ở trước mắt nàng.

Tự nhủ thầm mình phải bình tĩnh, không thể để Hạ Đế nhìn ra bất kỳ đầu mối nào cả.

"U Châu là nơi lạnh lẽo, không thể so với Trường An."

"Thần thϊếp sẽ được Hoàng ân, được bách tính thiên hạ chăm lo. Không cầu báo đáp. Mong Bệ hạ tác thành." Cúi đầu, Hạ Tử Mặc cắn môi không để cho giọng nói của mình quá mức nôn nóng.

Đoán được hôm nay Hạ Đế đến đây, thật ra đã nghĩ đến nàng chính là ứng cử viên thích hợp, Viên Tinh Dã là người của Lý quý phi, mà người của Hoàng hậu trừ nàng ra thì không còn ai khác. Có điều trước khi Hạ Đế đồng ý, nàng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.

Nàng sợ không thể chịu nổi thất vọng.

Hạ Đế ngồi trên nhuyễn tháp, đưa tay nâng Hạ Tử Mặc dậy. "Hạ gia các người một nhà đều là trung thần, lần này trẫm cũng hi vọng nàng không phụ danh tiếng Hạ gia."

Hạ Tử Mặc cúi đầu, nghe mà có chút không dám tin.

"Ngày mai trẫm lập tức hạ chỉ, phong nàng làm Giám quân quân Bắc bộ, ngay hôm sau khởi hành đi U Châu."

"Tạ bệ hạ." Hạ Tử Mặc quỳ xuống tạ ân.

Hạ Đế cũng không ở lại qua đêm, nhanh chóng rời khỏi Hàm Hương Điện. Hạ Đế đi rồi, Tiểu Ngọc có chút bất mãn nói, "Đã tối vậy Hoàng thượng còn đi, lại còn để Chủ tử đi U Châu, đây còn không phải đang bắt nạt Chủ tử sao?"

"Bệ hạ phái ta đi, chính là vì kiềm chế Viên Tinh Dã, vào lúc này tự nhiên là đi đến chỗ Lý quý phi động viên nàng ta." Hạ Tử Mặc cười nói, "Được rồi, ngươi đi ngủ đi."

Một đêm chưa chợp mắt, Hạ Tử Mặc thế nào cũng không làm sao ngủ được, chỉ ngóng trông hừng đông mau đến. Sắc trời vừa sáng, nàng liền ngồi dậy rửa mặt. Đến khi Tiểu Ngọc lại đây thì Hạ Tử Mặc đã rửa mặt xong, cũng trang điểm xong.

Thời gian chờ đợi thường trôi qua rất lâu, còn chưa nhận được thánh chỉ, Hạ Tử Mặc còn lo lắng sự tình sẽ có biến. Nước trà trong tay đã đổi mấy lượt.

"Thánh chỉ đến, Hạ tài nhân tiếp chỉ."

Hạ Tử Mặc làm nước trà đổ trên tay, cố gắng bình tĩnh bước ra tẩm cung.