Quyển 2 - Chương 8

Tay Hạ Tử Mặc run lên, rượu trong chén sánh ra ngoài, nhưng lúc này không ai chú ý đến nàng.

Khuyển Nhung muốn giảng hòa.

Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười, đây là chuyện vô cùng tốt, Khuyển Nhung giảng hòa như vậy thì khó khăn qua đi, thiên hạ thái bình trở lại. Nói lại thì, đây là chuyện vô cùng tốt đối với Khải triều, đối với bách tính. Nhưng không với một người thì đó không phải là chuyện tốt.

Hạ Tử Mặc cúi đầu, sau đó lại lộ vẻ mặt vui mừng với mọi người, cười nói một hồi nàng nói muốn nghỉ ngơi nên trở về Hàm Hương điện. Bàn tay nắm chặt rốt cuộc buông lỏng, nếu như vừa rồi nàng không cực lực khắc chế, nàng cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Viên Tinh Dã vừa tới U Châu được ba tháng, tuy rằng Hạ Tử Mặc biết về chuyện ở tiền tuyến rất ít, nhưng cũng biết ba tháng này trọng điểm đặt ở chỗ nuôi quân và thủ thành. Muốn nói đến tấn công cũng chỉ đánh đuổi Khuyển Nhung mấy lần công thành. Nàng vẫn còn chưa đứng vững ở Bắc quân, còn chưa được nhiều người ủng hộ, còn chưa đủ vốn liếng để đàm phán với Hạ Đế. Nếu bây giờ trở về, Viên Tinh Dã lại phải trở về cung, vẫn là chim ưng bị nhốt trong l*иg sắt.

Mấu chốt nhất là, một phi tử mang binh xuất chinh, sau khi trở về coi như tiếp tục được sủng ái, chung quy vẫn bị sỉ nhục. Đợi một cơ hội tiếp theo, có lẽ phải đợi đến khi đầu bạc.

Hạ Tử Mặc ra cửa Hàm Hương Điện, nàng phất tay ngăn lại Tiểu Ngọc hầu hạ, một mình đi lại không mục đích trong hậu cung.

Đến cùng phải làm sao? Phải làm như thế nào? Lẽ nào thật sự phải chờ xem mọi chuyện xảy ra? Đi một hồi lâu, mới phát hiện mình đã đi tới Trường Xuân cung, cửa Trường Xuân cung đóng chặt, Viên Tinh Dã đi rồi, Hạ Đế sai người vẫn duy trì tất cả chi phí chi tiêu ở Trường Xuân cung như cũ, có lẽ lúc này người trông coi Trường Xuân cung đã đi ngủ, hoặc đã đi đến nơi khác lười biếng. Hạ Tử Mặc đưa tay đẩy ra cửa cung, phát hiện cũng không có trầm trọng như mình đã nghĩ.

Trong viện chỉ có Viên Tây và Viên Bắc, nhìn thấy Hạ Tử Mặc hơi kinh ngạc chào.

Trong cung vẫn trang trí như vậy, hoa sen trong hồ đã héo tàn, bây giờ đến lá cây cũng úa vàng, kinh thành lạnh như vậy, biên quan có phải càng thêm giá rét? Hạ Tử Mặc tựa như nhìn thấy cảnh tượng Viên Tinh Dã đang ngồi dưới tàng cây đọc sách, mỉm cười khi nhìn thấy nàng. Một câu nói "Tử Mặc đến rồi à." vẫn còn vang lên trong đầu.

Lá trên cây cũng rụng hết, Hạ Tử Mặc ngồi trên ghế đá, nhìn ngọn cây xuất thần. Sau đó nàng đi đến chính điện tẩm cung của Viên Tinh Dã, đẩy cửa ra.

Trong phòng tối đen, Hạ Tử Mặc không cần ánh đèn cũng có thể tưởng tượng được cảnh trí trong phòng.

Tinh Dã, người nói ta phải làm sao đây?

Trở lại Hàm Hương Điện, Hạ Tử Mặc trước tiên sai người chuẩn bị nước ấm để tắm, Tiểu Ngọc nhìn Hạ Tử Mặc, có chút đoán không ra ý nghĩ của nàng.

"Chủ tử, có phải là Viên tài nhân phải quay về, người không vui sao?"

"Đúng là không vui." Hạ Tử Mặc nhàn nhạt trả lời.

"Nô tỳ cũng đoán vậy, bây giờ Viên tài nhân đã lập công, sau khi trở lại nhất định Hoàng thượng sẽ phong thưởng, đến lúc đó chắc chắn leo lên đầu Chủ tử, mà sắp tới đây, Hoàng thượng nhất định sẽ còn lạnh nhạt với Chủ tử hơn." Tiểu Ngọc đoán không ra tâm tư Hạ Tử Mặc, cẩn thận từng li từng tí nói.

Hạ Tử Mặc nhắm mắt lại, nếu đúng là như vậy thì nàng có gì phải lo lắng.

Hôm sau, Tiểu Ngọc cầm lệnh bài của Hàm Hương điện ra khỏi cung, nàng ở trong cung nhân duyên vô cùng tốt, lại thêm vào Hạ Tử Mặc nên cũng không có người quấy nhiễu. Tiểu Ngọc đã xuất cung hai lần rồi, đều là về Hạ gia giúp Hạ Tử Mặc lấy ít thứ, Hạ gia quyền thế rất lớn, địa vị lại là dưới một người trên vạn người, cách hoàng cung rất gần, vì lẽ đó rất nhanh sẽ đến Hạ gia.

Xe ngựa Tiểu Ngọc quen đường trở lại Hạ gia, Hạ Cư Chính nghe nói Tiểu Ngọc trở về, liền gọi người kêu Tiểu Ngọc đến, hỏi một chút xem Hạ Tử Mặc cần gì. Chỉ chốc lát, cửa thư phòng mở ra, Hạ Cư Chính đang xem sách nghĩ là Tiểu Ngọc đến, đang cảm thấy quái lạ vì sao hôm nay nô tì này không tôn ti lễ nghi, vừa định trách mắng, ngẩng dầu lên liền phát hiện người tiến vào là Hạ Tử Mặc.

"Tử Mặc, con ---" Hạ Cư Chính vừa mừng vừa sợ, mừng vì từ sau khi Hạ Tử Mặc vào cung thì cha con họ chỉ gặp mặt được hai lần, sợ là vì sao Hạ Tử Mặc lại vô duyên vô cớ trở về. "Vi thần, tham kiến --- "

"Cha, ở trong nhà không cần hành lễ như vậy." Hạ Tử Mặc nâng dậy Hạ Cư Chính. "Cha, con gái trở về là có chuyện quan trọng muốn nhờ."

Hạ Cư Chính cũng biết Hạ Tử Mặc sẽ không vô duyên vô cớ trở về, "Chuyện gì mà con không thể kêu Tiểu Ngọc truyền lời, mà phải tự mình đi một chuyến?"

Hạ Tử Mặc cắn môi dưới, đang suy tư làm sao mở miệng, nàng vốn không phải người vòng vo, bây giờ một mình xuất cung thời gian có hạn, liền không do dự thêm. "Cha, con muốn cầu người liên hợp với các vị đại thần, dâng thư xin Bệ hạ đừng giảng hòa với Khuyển Nhung."

"Hồ đồ." Hạ Cư Chính vốn tưởng là việc gì ở hậu cung, nhiều nhất là chọc Hoàng đế không vui. Nghe Hạ Tử Mặc nói, ý cười trên mặt thoáng chốc trầm xuống, "Quốc gia đại sự, há lại để phụ nữ các người ý kiến. Từ xưa đến nay hậu cung không được tham dự chính sự, nước ta tuy văn minh không phản đối nữ tử làm quan, nhưng nếu con đã vào hậu cung, thì phải an phận thủ thường. Huống chi chuyện giảng hòa liên quan đến phúc trách của vạn dân, con..."

"Cha, bây giờ đang lúc Khuyển Nhung nội loạn mới muốn giảng hòa với ta, chờ nội loạn qua đi, bọn chúng tất nhiên sẽ quay lại, đến lúc đó chẳng phải nước ta còn phải tiếp tục cuộc chiến hôm nay. Ngày nào Khuyển Nhung còn có tâm muốn diệt Đại Khải ta, ngày đó Bắc cương vẫn không cách nào an bình."

Hạ Cư Chính cũng biết đạo lý này, nhưng nếu bây giờ có thể không dùng binh lực lại có thể đổi về ba châu U Vân, một cuộc chiến tranh như vậy, phải chết đi bao nhiêu tướng sĩ?

"Hiện tại chính là thời cơ tốt để thu phục Khuyển Nhung." Hạ Tử Mặc nói.

Hạ Cư Chính đương nhiên cũng đạo lý này, thế nhưng mọi người đều có ảo tưởng, ảo tưởng nội loạn lần này có thể tiêu hao phần lớn binh lực của Khuyển Nhung, có thể khiến bọn họ trong mấy năm thậm chí mấy chục năm đều sống trong khó khắn.

"Tử Mặc, con thỉnh cầu điều này, e là không phải vì khuyển Nhung, mà là vì Viên Tinh Dã chứ?"

Cái gọi là hiểu con gái không ai bằng cha, Hạ Cư Chính đã sớm hoài nghi hành động trong cung của Hạ Tử Mặc, trong mắt mọi người, tất cả mọi việc Hạ Tử Mặc làm đều là vì tự vệ và tranh quyền đoạt lợi, thế nhưng Hạ Cư Chính rất hiểu con gái của mình không phải người như vậy.

Mà bây giờ giải thích hợp lý duy nhất chính là vì Viên Tinh Dã.

Hạ Tử Mặc cũng biết muốn che giấu Hạ Cư Chính là không thể, lạnh nhạt nói, "Tinh Dã là tri kỷ duy nhất trong kiếp này của con, con không thể nhìn tỷ ấy có chuyện." Có một số việc quá mức kinh thế hãi tục, Hạ Tử Mặc không dự định thẳng thắn, trên thực tế, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để giấu đi tình cảm cả đời này của mình.

Hạ Cư Chính cũng không nghĩ sâu xa, chỉ lạnh lùng nói: "Đây là quốc sự, tình cảm giữa các người không nên liên lụy đến quốc sự."

"Thế nhưng Khuyển Nhung lòng muông dạ thú --- "

"Không cần nói, chuyện này không có chỗ linh động để uyển chuyển."

Lúc Hạ Tử Mặc rời nhà có chút ủ rũ, nàng cũng tỉnh táo lại, biết mình có chút nóng vội. Thế nhưng tình huống hiện tại không còn phép nàng từ từ nghĩ cách.

Cắn môi, Hạ Tử Mặc cúi đầu không nói, Tiểu Ngọc cũng từ Hạ gia đi ra, nhìn thấy Hạ Tử Mặc đứng trước cửa sững sờ, vội vàng tiến lên nói, "Chủ tử, sao người lại đứng đây, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?"

Hạ Tử Mặc hít sâu một hơi, cười nhạt nói, "Hồi cung đi." Trở lại trong cung, Hạ Tử Mặc có chút mệt mỏi, tình huống bây giờ đã không phải để nàng có thể khống chế. Tuy rằng hi vọng gặp lại Viên Tinh Dã, thế nhưng nàng không hi vọng anh sáng trong mắt Viên Tinh Dã lại biến mất.

"Hạ tài nhân." Viên Bắc xuất hiện, trong tay cầm một phong thư. Hạ Tử Mặc nhận thư, Viên Bắc nhanh chóng rời khỏi, Hạ Tử Mặc mở thư, Viên Tinh Dã trong thư nói nàng không cần lo lắng.

Rất nhanh sứ giả Khuyển Nhung đã đến Trường An, ở trong dịch trạm. Hạ Tử Mặc chỉ biết là Hạ Đế cũng không tỏ quá nhiều thái độ trước chuyện Khuyển Nhung nghị hòa, chỉ là hôm sau cho gọi sứ giả yết kiến.

Sứ đoàn Khuyển Nhung có tổng cộng hơn ba mươi người, ở thời điểm yết kiến sẽ dâng lên bảo vật của bộ tộc Khuyển Nhung.