Chương 3

Ta nâng chén rượu đưa đến bên môi, dưới ánh nhìn tràn ngập tò mò của Ngũ hoàng huynh, uống rượu mạnh một hơi cạn sạch.

Ngũ hoàng huynh.

Còn tưởng ta vẫn là đứa trẻ năm xưa bị ngươi đẩy xuống hồ sen lại không thể làm gì sao?

Chờ xem đi.

Trò hay, vẫn còn ở phía sau đây.

Chạng vạng, ta nằm nghiêng trên giường, lật xem cuốn sách trên tay.

A Liên vén màn bước vào, cầm theo một ấm trà hình vuông.

“Điện hạ, Hàng Long điện bên kia gửi tin, nói bệ hạ đã đến cung của quý phi.”

Ta không lấy làm ngạc nhiên.

Mẫu thân của Cửu hoàng muội rất được phụ hoàng sủng ái.

Mặc dù năm đó bà không thể sinh ra hoàng tử, nhưng phụ hoàng vẫn quyết định lập bà ta làm quý phi.

Hiện giờ tuy phụ hoàng cấm túc Cửu hoàng muội, nhưng chỉ cần tối nay nàng ta khóc một tiếng, thêm nữa có quý phi cầu xin, phụ hoàng chắc chắn sẽ mềm lòng.

Cũng như Ngũ hoàng huynh nói, ta và Cửu hoàng muội, quả thật là khác nhau.

Mẫu thân ta chỉ là một tì nữ giặt đồ địa vị thấp hèn.

Để trả nợ cờ bạc cho đệ đệ, bị phụ mẫu đưa vào trong cung.

Đêm đó, bà không biết đã gặp phải vận may gì, được phụ hoàng đang say rượu sủng hạnh.

Một đêm điên loan đảo phượng, liền có ta.

Nhưng sau khi phụ hoàng tỉnh rượu, tống cổ bà đến một cung điện giống như lãnh cung.

Sau đó, vào mùa đông năm ta năm tuổi.

Quý phi mượn cơ hội tìm cách bắt lỗi ta, muốn đánh ta hai mươi gậy.

Đó là hình phạt mà ngay cả một nam tử thành niên cũng sẽ bị da tróc thịt bong.

Mẫu thân không thể làm gì khác.

Bà chỉ có thể ôm ta, nói muốn thay ta.

Cho đến bây giờ, ta vẫn nhớ rõ vẻ mặt của quý phi lúc đó.

Bà ta ngồi dưới cành mai, móng tay thoa đầy son phấn vuốt ve bụng bầu, mặt lộ vẻ cười nhạt.

“Được, bổn cung đang chờ câu nói này của ngươi đấy.”

Ta quỳ trên nền tuyết, bị ma ma bên người quý phi giữ chặt cánh tay.

Nhìn thấy mẫu thân dưới đòn roi trở nên máu me bê bết, ta lại cái gì cũng không thể làm được.

Màu máu chói mắt chậm rãi uốn lượn trên nền tuyết trắng tinh khiết.

Như hoa mai, lại như rắn độc.

Nhưng chỉ như vậy cũng không thể làm quý phi hả giận.

Bà ta ném thi thể mẫu thân xuống giếng cạn, lại tìm đến đạo sĩ dân gian vẽ bùa viết chú.

Sau đó dùng mười tám tảng đá phong kín miệng giếng, muốn nhốt bà mãi mãi ở chỗ này.

Tạ hoàng hậu thấy ta đáng thương, nên nuôi dưỡng ta ở bên người.

Bà sai người dạy ta đọc sách viết chữ, cầm kỳ thư hoạ.

Trong cung ai ai cũng nói, hoàng hậu chính là người tốt bụng nhất.

Mới đầu, ta cũng nghĩ như vậy.

Cho đến năm đó, quân Chu Quốc vây thành.