Chương 4

Trong trận chiến đó, quân đội Tề Quốc tứ cố vô thân, lại có kho lương thực hậu phương bị cháy.

Ngay cả Quốc Cửu —- Tạ Dũng tướng quân dẫn đầu quân đội Tạ gia cũng bị thương vong nặng nề.

Phụ hoàng vội vàng cử sứ thần đi cầu hòa.

Mang về điều kiện là Tề Quốc phải dâng ra một vị công chúa, thêm ba trăm nữ tử trinh trắng, hàng năm phải cống ngựa quý, vàng bạc.

Chỉ có như vậy, bọn họ mới bằng lòng thu quân.

Đêm đó, Tạ hoàng hậu dẫn ta đến Hàng Long điện, gặp mặt phụ hoàng đang phát sầu vì chuyện này.

"Bệ hạ, thần thϊếp tuy là một nữ tử, nhưng cũng muốn vì bệ hạ và Tề Quốc mà giải quyết khó khăn."

Bà một tay ôm lấy vai ta, một tay khác gạt đi nước mắt ở khóe mắt.

"Dương Viêm tuy không phải con ruột của thần thϊếp, nhưng trong suốt hơn mười năm qua, thần thϊếp sớm đã coi Dương Viêm như con ruột của mình.”

"Nay giặc nước xâm phạm, vì dập tắt chiến tranh, thần thϊếp cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”

Câu nói này của Tạ hoàng hậu, ngay cả phụ hoàng cũng nghe mà rơm rớm nước mắt.

"Trẫm tuy là vua của một nước, nhưng cũng là một người cha, sao có thể đem nữ nhi của chính mình giao ra ngoài được..."

Nhưng mà, ba ngày sau.

Từ các gia đình bá tánh cưỡng ép vơ vét ra 200 nữ tử, cộng thêm ta và A Liên, cùng bị đưa ra ngoài thành.

Lúc đi ngang qua Tạ hoàng hậu, ta dừng bước lại, nhìn về phía thập hoàng muội được bà ta che chở phía sau.

Vẻ ngoài xinh đẹp như tượng sáp, mặc chiếc váy cung mới tinh, miệng còn dính dầu mỡ của món thịt lợn vừa mới ăn.

Mưu kế của hoàng hậu, vừa bảo toàn được nữ nhi ruột của mình, vừa giúp hoàng thượng giải quyết khó khăn, lại còn được thanh danh tốt.

Thật là một mũi tên trúng hai con nhạn.

"Điện hạ đang nghĩ gì vậy?"

A Liên gắp vài cánh hoa hồng nhạt vào tách trà nóng, động tác nhẹ nhàng.

Ta buông cuốn sách trên tay, nghiêng đầu nhìn cánh hoa đang trôi nổi trong chén trà.

Đó là hoa trầm hương.

Loài hoa này thích lạnh sợ nóng, bởi vậy chỉ sinh trưởng ở nơi quanh năm lạnh giá như Tề Quốc.

Nhìn nhìn, cảnh tượng nào đó cách đây bốn năm đột nhiên hiện lên trước mắt ta.

Đối với người Chu mà nói, ta chỉ là "cống phẩm" cầu hòa của kẻ yếu, thậm chí còn không bằng nữ tử lầu xanh.

Lúc tuyết rơi bay tán loạn.

Binh sĩ có mối thù sâu sắc với Tề Quốc nhốt chúng ta vào một chiếc l*иg cao nửa người.

Ban ngày, chúng ta chỉ có thể giống như súc vật hèn mọn xin ăn, mới có thể có được một bữa cơm đã nguội lạnh.