Chương 11: Phòng thay quần áo

Chương 11: Phòng thay quần áo

Editor: L’espoir

*

Vừa đẩy cửa ra, tất cả đều là cơ thể, có trắng sáng, có ngăm đen, đều không ngoại lệ, bọn họ đều đang cầm hai quả trứng và một cây gậy thịt đang bận rộn trấn an mình.

Phòng thay quần áo rộng rãi, tiếng gầm nhẹ liên tục nối tiếp nhau.

Có người dùng tay sục sục gậy thịt lên xuống, có người cầm gậy thịt trong tay nhét vào trong một miếng thịt lợn, dưới sàn phòng tắm dính đầy chất lỏng màu trắng sữa, ngay cả trên tường cũng không may mắn thoát khỏi.

“Mẹ mày, mày bắn con cháu mày lên người tao rồi.”

“Súc vật, tao vừa mới mặc quần áo sạch đó!”

“Người phụ nữ đó chưa từng bị đυ., mới có một chút đã ngất đi rồi, chúng ta làm sao ăn no?”

“Đừng nóng, a, lão đại nói, sắp tới sẽ có hàng mới, a phụ nữ lại đây.”

“A a a a a a, tao muốn ra, ư ư ư——”

Kiều Yên lập tức đóng cửa lại, ngăn cách cảnh tượng dơ bẩn cực độ bên trong.

Cô dựa vào cành cửa, nhắm mắt lại.

Ông trời ơi, tận thế có người đàn ông nào bình thường không? Sao người nào cũng giống Teddy hết vậy!

Đàn ông cũng không phải giả trang dễ như vậy, tắm rửa trong phòng tắm công cộng chính là cửa ải khó khăn đầu tiên, Kiều Yên thở dài.

Kiều Yên ôm quần áo đi qua khu nghỉ ngơi bên ngoài phòng tắm, trong đại sảnh có đồ ăn và trò chơi giải trí.

Một đĩa trái cây cắt sẵn và đồ uống được đặt ở đó để mọi người lấy, ngoài ra còn có phòng khiêu vũ và phòng mát-xa bên cạnh.

Cô cảm thán, chẳng trách mọi người đều liều mạng cũng muốn chen chúc vào căn cứ lớn, chạy trốn bên ngoài mấy ngày, không phải hít gió cát thì là hít khí độc, ngay cả một miếng vỏ trái cây cô cũng chưa từng thấy, ở căn cứ Điệp Đại tắm rửa thôi cũng có thể ăn uống vui vẻ.

Càng hoang đường chính là, bên trong phòng tắm và bên ngoài lại là hai thế giới khác nhau, bên trong dơ bẩn đến cực điểm, mà bên ngoài lại bình yên tĩnh lặng, Kiều Yên như sắp bị tâm thần phân liệt rồi.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào, có người đang nói chuyện trên trời dưới đất, có người đang uống trà, còn có người đang tập thể dục, mà ở góc cửa sổ, Cary đang nằm trên ghế dài.

Khi hắn thức dậy, trên mặt gần như lúc nào cũng mang theo nụ cười, ngủ thϊếp đi ngược lại có vẻ thanh lãnh hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh dưới ánh mặt trời, làn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc trên thái dương của hắn, mang đầy hơi thở trẻ trung và tươi sáng.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!