Chương 12: Điều kiện

Chương 12: Điều kiện

Editor: L’espoir

*

Kiều Yên nhìn mà ngây người, khí chất của Cary tuyệt đối không thuộc về nơi này.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, dường như hắn không giống với những người đàn ông khác, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ ham muốn trần tục đó trên khuôn mặt của Cary.

Lưỡng lự một lát Kiều Yên quyết định đi tới bên cạnh Cary đứng yên tại đó, cô do dự không biết có nên mở miệng hay không thì hắn đã mở mắt ra trước, ánh mắt trong trẻo, không giống dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.

Thấy Kiều Yên vẫn còn bẩn thỉu, Cary khẽ nhíu nhíu mày, sau đó lại nhiễm một tầng ý cười, “Không tắm hả?”

Đôi mắt cô trông mong nhìn hắn, giọng điệu mang theo một chút uất ức, “Cary, điều kiện để có một phòng tắm đơn ở căn cứ là gì ạ?”

Có lẽ Cary là người duy nhất mà cô có chút cảm tình ở đây, Kiều Yên trốn thoát khỏi phòng tắm bẩn thỉu, nhìn thấy hắn vậy mà giống như nhìn thấy người thân, giọng nói cũng không tự giác trở nên mềm nhũn hẳn đi.

Giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng chạm vào trái tim của Cary, ngứa ngáy.

Hắn ngồi dậy khỏi ghế nằm, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, xoa xoa cái mũi cao thẳng, giọng nói mang theo ý cười, “Cống hiến cho căn cứ thì đãi ngộ sẽ tăng lên, cậu vừa mới tới, nên hơi khó à nha.”

Cary không chỉ có chỗ ở dành cho một người, nhất định cũng có phòng tắm đơn, nhưng họ vừa mới quen biết nhau, Kiều Yên cũng ngại khi yêu cầu hắn giúp đỡ.

Cô vẫn trông mong nhìn hắn như trước, hắn cũng đáp lại với khuôn mặt niềm nở.

Cô không mở miệng, hắn cũng không chủ động mời, sau khi nhìn nhau một lúc, Kiều Yên bại trận trước.

Quên đi, cô cũng không thể mày dày mặt dạn xin tắm trong phòng của một người đàn ông mới quen, cho dù hắn thoạt nhìn là một người tốt.

“Phiền anh phân ký túc xá cho tôi trước.”

Thôi thì tạm không tắm trước vậy, cô sẽ nghĩ ra giải pháp sau.

Cary nhíu mày, cong môi, “Nếu không cậu…”

“Không cần! Tự tôi sẽ tranh được phòng tắm đơn.”

Kiều Yên hạ quyết tâm rất lớn, cô phải vì được tắm tự do mà phấn đấu.

Đi qua lối đi chật hẹp vừa nhỏ vừa tối, Kiều Yên đến trước cửa ký túc xá của cô, mới đến, có một chỗ để ở đã rất tốt rồi.

Trước khi rời đi, Cary đưa cho cô một tấm thẻ, trên thẻ có vẽ núi non trập trùng, là ký hiệu của căn cứ Điệp Đại.

Kiều Yên đặt thẻ lên thiết bị cảm biến cạnh cửa, vừa dán lên, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của một người đàn ông phát ra từ bên trong cánh cửa, ngoài ra còn có tiếng va chạm bạch bạch.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!