Chương 15: Rượu

Chương 15: Rượu

Editor: L’espoir

*

Ban ngày Kỳ Dã không đáp trả lại kịp thời, quả nhiên đến tối tức giận trằn trọc không ngủ được.

Thỉnh thoảng hắn lại ảo não, nếu lúc ấy nhanh chóng cà khịa lại, hắn sẽ không cay cú tới như vậy.

Hắn lại không khỏi nghĩ đến con khỉ khô đen sì kia, tất cả là tại Kiều Yên, tay nhanh hơn não, khiến hắn rơi vào thế hạ phong.

Kỳ Dã nhanh chóng xoay người xuống giường, phần thân trên trần trụi với cơ bắp cuồn cuộn, nửa người dưới mặc quần đùi rộng rãi, từng hàng cơ bắp ở eo và bụng hiện lên rõ ràng.

Hắn lấy một chai rượu từ giá rượu, dự định uống rượu để ngủ ngon.

Uống được vài ngụm rượu, hắn liền cảm giác cả người cứ là lạ, đầu óc choáng váng hoa mắt, cảm giác như toàn thân đang bốc cháy.

Rượu này hắn nhớ rõ là rượu do Đại Phong đưa tới, Kỳ Dã gắng gượng thần trí, gọi video.

Đại Phong bên kia tối om, giọng nói khàn khàn như vừa mới thức dậy lúc nửa đêm, “Nửa đêm phát điên cái gì vậy? Bên cậu bị căn cứ Vô Nhật đánh chiếm rồi hả?”

“Đánh chiếm cả nhà mi đấy, ông đây hỏi cậu, rượu này là thế nào đây? Ông đây ngàn chén không say, chẳng lẽ lại có rượu có thể hạ gục được ông sao?” Kỳ Dã mắng một trận, ánh mắt đã có chút mê ly.

Đại Phong nghi hoặc hỏi: “Rượu gì?” Bỗng nhiên dừng lại, “Rượu trong chai màu lam á?”

“Tôi đéo quan tâm cái chai chết tiệt này có màu gì, hình như ông say rồi, mẹ nó tên Đại Phong cậu muốn đầu độc tôi ư!” Đầu Kỳ Dã càng lúc càng chóng mặt, trên khuôn mặt anh tuấn nổi lên màu đỏ ửng bất thường, quả thật giống như ngộ độc rượu.

Đại Phong vỗ trán một cái, “A, đó chính là vua rượu cao cấp do Chi nhánh Tây Nam phát triển, chỉ cần nhỏ một giọt pha loãng trong đồ uống uống là được. Tại tôi, quên nói cho cậu biết, tôi lập tức thông báo cho bác sĩ đi qua…”

“Đệt con mẹ mi, ông đây tự giải quyết.”

Nói xong, Kỳ Dã ngay cả nút cúp máy cũng sắp tìm không thấy, một tay đập công cụ liên lạc xuống sàn nhà.

Đập xong điện thoại di động, cả người Kỳ Dã bốc cháy dữ dội, hắn một cước đá văng cửa phòng tắm, vặn vòi hoa sen, mẹ nó, không có nước!

*

Kiều Yên cúi đầu, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, giống như tùy ý chui vào khu giải trí trong phòng tắm công cộng.

Vào giờ này, trong khu giải trí có rất ít người.

Đèn chính đã tắt, chỉ để lại vài ngọn đèn nhỏ lờ mờ mông lung, cô nhân cơ hội ngồi xổm vào một góc, quả nhiên không ai phát hiện ra cô.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!