Chương 10

Đinh Nghị cũng kinh ngạc với cách làm của Đồ Hoà, càng khiến hắn không thể hiểu được thái độ ung dung bình thản của nàng.

Đồ Hòa nhìn biểu cảm của hắn, nàng cũng đã đoán được chuyện này đối với người khác là điên rồ đến mức nào: “Nếu ngươi không muốn….”

Ta thật sự có lựa chọn sao? Rõ ràng ngài không để ta nghĩ......

Đinh Nghị nuốt nước miếng trong miệng, cắn chặt răng, nói: “Hạ quan có thể.”

Nếu có thể báo đáp một phần ân tình, muốn hắn làm gì cũng được, hắn không thể vi phạm lời thề trong lòng.

Bọn Phạm lão đại nghe hai người nói chuyện lại cười nói: “Theo ta thấy, ta kính các ngươi đều là nam tử, chúng ta ăn chén cơm kiêng kỵ này cũng thôi đi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người cho chúng ta bạc để đào mộ đấy.”

Hắn cười lớn, ba người bên cạnh cũng cười theo.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã cười không nổi, trong bóng tối mơ hồ vang lên tiếng khóc yếu ớt ngắt quãng của nữ tử.

Sau khi tiếng cười của họ dừng lại, tiếng khóc thảm thiết lại càng thêm rõ ràng.

Phạm lão đại nói trước: “Có phải có tiếng khóc hay không?”

Đến chính hắn cũng không nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy.

Phạm lão nhị ngừng thở nói: “Ta cũng nghe thấy, hình như là tiếng khóc của nữ nhân.”

Người nhỏ nhất trực tiếp nhảy thẳng vào lòng người bên cạnh: “Chẳng lẽ có ma?”

Phạm lão đại vội vàng mắng: “Nói bừa cái gì!”

Sao có thể nói ra được? Thứ này có thể tùy tiện nói ra sao?

Phạm lão tứ nghẹn ngào nói: “Nếu không tại sao hơn nữa đêm rừng núi hoang vắng còn có thể là cái gì? Chẳng lẽ lại là người thật?”

Có nữ nhân nào mà to gan như thế? Hắn không tin!

Phạm lão đại mắng: “Câm miệng!”

Đồ Hòa cũng không ngờ bọn họ sẽ như vậy, nói thẳng: “Các ngươi đã làm loại chuyện này còn sợ ma sao?”

Phạm lão đại bị câu nói của nàng làm mất hết mặt mũi, đạp Phạm lão tứ một cái: “Ma quỷ cũng phải sợ chúng ta! Đi thôi.”

Phạm lão đại lấy khí thế đi phía trước, ba tiểu đệ của hắn cũng chỉ có thể theo sau.

Đồ Hòa bình tĩnh bước đi.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.

Chờ đến khi bọn họ đến trước cửa mộ tổ tiên Tống gia, gần như có thể kết luận tiếng khóc này bắt nguồn từ đây.

Lúc bọn họ vừa tới không ngờ cửa lại đột nhiên mở ra.

Một cơn gió lớn thổi qua, thổi tắt ánh nến trong đèn l*иg, người nào người nấy đều nổi da gà.

Hai chân Phạm lão tứ mềm nhũn muốn gục xuống, cũng may bên cạnh có Phạm lão tứ đỡ hắn, Phạm lão tứ nhỏ giọng gọi: “Lão đại, chúng ta thật sự phải đi vào sao?”

Đồ Hòa móc mồi lửa ra thổi một hơi ánh lửa sáng lên, nàng thắp lại ánh nến bên trong đèn l*иg đi thẳng vào mộ tổ tiên Tống gia: “Ta cũng muốn xem là ma quỷ nào dám gây chuyện trước mặt ta.”

Đồ Hòa không hề do dự, bước vào phần mộ tổ tiên Tống gia.

Đinh Nghị cũng nhắm mắt nhắm mũi đi theo.

Phần mộ tổ tiên Tống gia rất lớn, có hai mảnh đất, một mảnh để chôn cất, phía trước là hàng bia mộ, trong đêm tối lại càng quỷ dị dọa người, còn có thể nghe được tiếng người khóc từ phía sau vang lên.

Không thấy bóng người, chỉ nghe tiếng khóc.

Đồ Hòa rút dao găm ra, một tay cầm đèn, một tay cầm dao găm, lần lượt đi qua các bia mộ, đi qua ba hàng, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi phát ra âm thanh, một nữ tử mặc đồ trắng quỳ trước ngôi mộ.

Nàng lập tức đi tới đặt dao lên cổ nữ tử kia: “Ai?”

Nữ tử mặc áo trắng bị dọa sợ nghiêng người té lăn trên mặt đất, còn làm đổ chậu than trước mặt, tro giấy bên trong bay lên, tàn lửa bắn tung tóe khắp trời, trong lòng sợ hãi: “Đừng tìm thϊếp! Đừng tìm thϊếp!Lão gia người cũng biết mà, không phải thϊếp! Không phải thϊếp!”

Đồ Hòa nắm được cổ tay người kia: “Ngươi nói cái gì?”

Nữ tử áo trắng cảm nhận được độ ấm trên tay mời ngừng giãy giụa, ngẩng đầu đánh giá cẩn thận người trước mặt, vẫn còn sợ hãi: “Ngươi là người?”

Đồ Hòa buông lỏng tay nàng ra: “Đương nhiên là người. Ngươi là ai?”

Nữ tử áo trắng vỗ ngực vội vàng giải thích: “Thϊếp cũng là người, không, không, ta cũng là người.”

Đồ Hòa buông tay nàng ta, phủi sạch tro bụi trên người: “Ta biết, ta đang hỏi ngươi tên là gì?”

Nữ tử kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, sợ hãi đáp: “Ta họ Thường, tên chỉ có một chữ Như.”

Đồ Hòa tiếp tục hỏi: “Muộn như vậy ngươi còn ở đây làm gì?”

Nàng liếc mắt nhìn bia mộ Thường Như vừa ngồi, nhận ra đây là mộ của Tống Nhân Huy.

Thường Như không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? Muộn như vậy tại sao ngươi lại tới đây?”

Đồ Hòa trả lời: “Đại lý tự khanh Đồ Hòa.”

Bốn huynh đệ Phạm gia nghe được tiếng nói chuyện bên trong, xác định không phải ma quỷ mới đi vào.

Thường Như thấy bốn người tới, vội vàng muốn bỏ chạy, chỉ là còn chưa chạy được mấy bước đã bị Đồ Hòa bắt được.

Đồ Hòa thường xuyên tập võ nên lực tay rất lớn, nàng giữ lấy bờ vai Thường Như, Thường Như cũng không động đậy nổi.

Nàng ta xin tha nói: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, thật sự không phải ta, thật sự không phải ta, ta không làm gì cả, là lão gia đột nhiên qua đời.”