Chương 9

Đồ Hòa thấy hắn không nói tiếp, ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đang nhìn mình, nàng theo ánh mắt cúi đầu xuống mới nhận ra mình vẫn còn đi giày đêm qua, bên cạnh đế giày còn dính bùn đất.

Hơn nữa nàng lại cao vừa năm thước một tấc.

Đinh Nghị ý thức được bản thân mình thất lễ, vội vàng thỉnh tội: “Đại nhân thứ tội, hạ quan chỉ nhất thời vội nghĩ đến đặc điểm của sát nhân, không may xúc phạm đến ngài.”

Đồ Hòa lại vô cùng bình thản nói: “Không sao, thu dọn gọn gàng thi thể của Tiều thị lang gọi người nhà hắn tới nhận xác.”

Đinh Nghị chỉ đáp: “Tuân lệnh.”

“Đại nhân! Không hay rồi!”

Phạm Hiểu Địch vội vàng chạy vào như khỉ bị bỏng mông: “Đại nhân, xảy ra chuyện!”

Đồ Hòa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Nói.”

Phạm Hiểu Địch mồm to thở gấp: “Người ngài phái tới Tống phủ quay về bẩm báo, nói…nói…nói trời còn chưa sáng Tống phu nhân đã phát tang, chôn Tống thị lang.”

Đồ Hòa ném hồ sơ lên bàn: “Vậy tại sao bây giờ mới báo?”

Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi kiếm sắp ra khỏi vỏ, khí lạnh bức người khiến người xung quanh không thể động đậy.

Phạm Hiểu Địch lập tức quỳ gối xuống đất, lo sợ nói: “Bọn họ ngủ từ đêm qua tới bây giờ, mới vừa tỉnh.”

Hắn thật sự muốn mắng chết mấy người này, lúc trước hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng sói, bây giờ thì ngược lại trực tiếp chọc cho con hổ này tức giận luôn.

Đinh Nghị và Phạm Hiểu Địch đều nín thở, Phạm Hiểu Địch quỳ dưới đất không dám động đậy, trong lòng chỉ đang nghĩ liệu có còn toàn mạng bước khỏi cánh cửa này hay không.

Đồ Hòa mặt mày u ám: “Để bọn hắn đi nhận hai mươi gậy, tìm người tới chỗ đêm qua bọn họ ăn uống nhìn xem, nếu có cơm thừa canh cặn lập tức thu hồi, còn nữa, bắt Tống phu nhân đến Đại lý tự, để Cao thiếu khanh tới thẩm tra.”

Phạm Hiểu Địch nghe đến đây lại buột miệng hỏi một câu: “Thẩm cái gì?”

Đồ Hòa nhìn qua hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Phạm Hiểu Địch chỉ hận không thể vả vào miệng mình một cái, có phải hắn chê mạng mình quá dài hay không? Lại lắm lời!

Hắn nhanh chóng dập đầu nói: “Hạ quan lập tức đi làm ngay.”

Đinh Nghị nói: “Đại nhân hiện tại nên làm sao, nếu muốn biết có bị độc chết hay không cũng chỉ có thể nghiệm thi mới biết được.”

Đồ Hòa nhìn ra ngoài cửa, lại cúi đầu nhìn hai phần hồ sơ trong tay mình, ngón tay khẽ gõ lên trên, nói: “Tối nay ngươi chuẩn bị nghiệm thi.”

“Hả?” Đinh Nghị chưa kịp phản ứng.

Đồ Hòa không nói thêm lập tức rời đi.

Đêm dài, bên ngoài tối đen cũng chỉ có vầng trăng trên trời cùng đèn l*иg trong tay.

Đồ Hòa dẫn Đinh Nghị đi về phía tây ngoại thành, Đồ Hoà đi trước, Đinh Nghị đi theo, trên con đường yên tĩnh đến cả tiếng chim kêu cũng không có chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Trong lòng Đinh Nghị âm thầm suy nghĩ, bọn họ đang muốn làm gì? Hơn nữa Đồ Hòa còn đặc biệt dặn hắn mang đồ nghiệm thi theo cho nên bọn họ muốn đi nghiệm thi mà đúng không? Tại sao lại phải tới nơi hoang vắng này.

Chỉ là hắn vẫn không nói ra.

Trong lúc hắn còn đang do dự, Đồ Hòa đã mở miệng trước: “Là Tống phu nhân cho người hạ thuốc mê.”

Đinh Nghị phản ứng lại mới nhận ra nàng đang nói chuyện buổi sáng, nhưng chuyện này có liên quan gì đến bọn họ?

Hắn suy nghĩ một lát, chậm rãi mở miệng: “Chúng ta….”

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên có thứ gì đó từ trong bụi cỏ nhảy ra.

Đồ Hòa đứng lại, không có phản ứng, Đinh Nghị lại bị dọa cho chết khϊếp, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.

Bốn bóng người màu đen từ trong bóng tối hiện ra, một người trong đó lên tiếng: "Đinh Bất Câu."

Đồ Hòa trả lời một câu: “Tạo bất bạch.”

Đinh Nghị nghe ra tiếng người mới dám thở phào một tiếng, kinh ngạc nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó xác nhận là người liền đứng thẳng dậy.

Người lên tiếng trước cười nói: “Gọi ta là Phạm lão đại là được, đây là Phạm lão nhị, Phạm lão tam, Phạm lão tứ.”

Hắn chỉ vào ba người bên cạnh nói.

Đồ Hòa chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Phạm lão đại thấy nàng lạnh lùng như thế, lại bĩu môi có chút không vui, nhưng nghĩ tới đây là kim chủ nên chỉ có thể nuốt hết bất mãn trong lòng không nói gì, dẫn theo ba huynh đệ dẫn đường đi trước. Đồ Hòa đi theo phía sau bọn họ, tiếp tục đi thẳng.

Dưới ánh trăng có thể nhìn ra bốn người đang làm chuyện mờ ám, đến lúc này Đinh Nghị vẫn không biết bọn họ muốn làm gì.

Hắn xấu hổ, cả đời hắn hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nhưng nghĩ đến người trước mặt là đại nhân lại cảm thấy có lý.

Hắn tiến về phía trước hai bước, đuổi theo Đồ Hòa, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, không phải ngài có ý đó sao?"

Thậm chí hắn còn cảm thấy nói ra hai chữ đó là bất kính.

Đồ Hòa thản nhiên mà nói: “Đúng vậy.”

Vốn dĩ nàng cũng không muốn làm đến mức này, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Hiện tại các quan viên trong kinh thành liên tục bị gϊếŧ, nguyên nhân chết không rõ, tình trạng tử vong khiến người ta phải suy nghĩ, huống chi hiện tại trong cung cũng bắt đầu lan truyền chuyện “ma ám” khiến lòng người hoảng sợ. Lời đồn trong cung ngoài phố liên tục tràn ra, hầu như đều nói có liên quan đến tân đế Lý Quan Kỳ, nói hắn không xứng làm hoàng đế nên bị trời cao trừng phạt. Nếu còn để chuyện này tiếp tục lan ra, chuyện vô căn cứ thành thật đến lúc đó Lý Quan Kỳ cũng không yên. Cách tốt nhất ngăn cản lời đồn là điều tra rõ sự thật, nhưng người nhà quan viên lại nhất quyết không phối hợp, thậm chí còn dám lén chôn người.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, không có gì phải lo.