Chương 13

Đồ Hòa nhìn về phương xa, nàng nhớ rõ, ngày Tiền Văn Sơn xảy ra chuyện này có nhìn thấy hắn đi vào Mãn Nguyệt lâu.

Tài Tuấn Thanh và Tống Nhân Huy đều uống chung một loại thuốc bồi bổ khí huyết, cả ba người trước khi chết đều từng tới Mãn Nguyệt lâu, chuyện này có thể trùng hợp được sao?

Nàng không tin.

Thuốc bổ và Mãn Nguyệt lâu nhất định có liên quan đến nhau.

Thấy Đồ Hòa chậm chạp không nói gì, Đinh Nghị thử hỏi: “Đại nhân.”

Lúc này Đồ Hòa mới tỉnh lại: “Quay về trước.”

Chờ tiễn mấy huynh đệ Phạm gia đi, Đồ Hoà và Đinh Nghị mới lén đi đường tắt quay về trong thành.

Nàng nói với Đinh Nghị: “Hôm nay ngươi về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai hẵng tới Đại lý tự.”

Đinh Nghị biết trong lòng nàng hẳn đã có ý tưởng, nói: “Vậy đại nhân thì sao?”

Nhưng Đồ Hòa lại đáp: “Về nhà nghỉ ngơi.”

Lời này là thật, tuy nàng có chuyện cần suy nghĩ nhưng thức cả một đêm cũng rất mệt, đầu óc có hơi choáng váng, nàng cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức.

Thật ra Đinh Nghị còn muốn giúp nàng làm gì đó, nhưng nghe nàng nói như vậy cũng chỉ đành thôi, lại không cam lòng: “Đại nhân, nếu ngài có chuyện gì cần cứ nói với hạ quan, hạ quan đều có thể làm cho ngài.”

Hắn chấp nhận đào mộ nghiệm thi cho nàng, vi phạm đạo đức nhân nghĩa đã giúp nàng rất nhiều, chỉ là từ trước đến nay nàng đều giữ lại trong lòng, người khác rất khó nhìn thấu, nàng cũng chỉ nói một câu như bình thường: “Đã biết.”

Suốt một đêm không ngủ, nàng vừa về nhà cũng không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ đến tận chiều, mặt trời đã nghiêng về tây.

Nàng duỗi eo, xoa gáy cổ đau nhức đi xuống giường.

Tiểu Tinh đã chuẩn bị sẵn quần áo sạch sẽ cho nàng, nàng mặc xong đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Tiểu Tinh đang ngồi trong viện nhặt rau, nhìn thấy nàng tỉnh dậy liền cười nói: “Công tử, ngài tỉnh rồi, có đói bụng không?”

Đồ Hòa trả lời: “Có một chút.”

Tiểu Tinh lập tức đứng lên, lau sạch tay ướt: “Trên bếp vẫn còn cháo.”

Đồ Hòa đi đến bàn đá ngoài sân, ngồi xuống ghế đá, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt, vô cùng thoải mái.

Tiểu Tinh mang cháo và đồ ăn kèm tới, Đồ Hòa bắt đầu ăn, nàng ấy vẫn ngồi bên cạnh tiếp tục nhặt rau.

Nhặt được một nửa, Tiêu Tinh mới vỗ đùi một cái: “Đúng rồi, lúc ngài ngủ vị đại nhân kia lại tới, nói một lát nữa muốn đón người vào cung.”

Đồ Hòa mặt không biểu cảm tiếp tục ăn cháo, nàng đã quen với thói vô cớ gây rối của Lý Quan Kỳ trước đây còn có thể kiềm chế một chút nhưng bây giờ hắn là hoàng đế, nàng có muốn cản cũng không được cho nên chỉ có thể mặc kệ hắn.

Nàng nuốt hết miếng cháo trong miệng nói: “Lát nữa ta muốn ra ngoài một lát, nếu Thư Trung tới đây cứ nói hắn tới Mãn Nguyệt Lâu chờ ta.”

Tiểu Tinh do dự muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhặt rổ rau lên, nhỏ giọng nói: “Vâng, nô tỳ đã biết.”

Đồ Hòa nhìn ra vẻ mặt khác thường của nàng ấy, cũng không hỏi thêm, trong lòng nàng biết rõ, cũng chỉ là một ít lời đồn đại tầm thường mà thôi, nàng không thèm để bụng.

Cơm nước xong nàng liền ra ngoài, tới trước cửa Tiền phủ.

Quản gia Tiền phủ vừa nhìn thấy nàng đã như đối mặt với đại địch, thở cũng không dám thở. Quản gia Tống phủ lúc trước bị nàng bắt đi hiện tại còn chưa được thả ta, đại lý tự khanh này đúng là danh bất hư truyền, ai đυ.ng phải nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Hắn cung kính hành lễ: “ Đại nhân ngài tới đây có chuyện gì sao? Có cần lão nô đi thông báo với phu nhân một tiếng hay không?”

Đồ Hòa lại nói: “Không cần, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi biết lập tức trả lời cho ta, nếu không biết thì đi hỏi phu nhân nhà ngươi, ta không vào.”

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, biết nàng đang nói đến chuyện trong nhà lúc trước, trong lòng không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đã quỳ gối xuống đất, cổ họng hắn như bị bóp chặt lại: “Đại nhân ngài hỏi đi, nếu lão nô biết nhất định sẽ trả lời.”

Đồ Hòa liếc mắt nhìn hắn, nhìn dáng vẻ sợ hãi rụt rè của hắn, khác hoàn toàn với người từng cầm gậy gỗ như muốn đuổi nàng ra khỏi cửa, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, giọng nói cũng càng thêm lạnh lùng: “Lúc đại nhân các ngươi còn sống có uống thuốc gì hay không?”

Sống lưng quản gia lạnh buốt, vội vàng trả lời: “Có có, thời gian trước lão gia luôn cảm thấy toàn thân yếu ớt cũng không có tinh thần, sau đó lại được một người giới thiệu cho uống một loại thuốc.”

Đồ Hòa tiếp tục hỏi: “Là ai giới thiệu?”

Hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên chán, nuốt nước miếng, run rẩy trả lời: “Lão nô không biết?”

Đồ Hòa lại hỏi: “Trong phủ còn thuốc dư lại không?”

Vấn đề này hắn biết.

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Có, từ sau khi lão gia qua đời phu nhân cũng bắt đầu uống loại thuốc này.”

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Đồ Hòa, nàng nói: “Vậy phu nhân nhà ngươi còn khỏe mạnh không?”

Quản gia nghiêm túc trả lời, không dám nói linh tinh: “Sau khi lão gia qua đời, phu nhân đau lòng quá độ dẫn tới khí huyết không thông, sau khi uống thuốc thân thể lại dần tốt hơn rất nhiều.”

Chẳng lẽ trong thuốc không có độc?

Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Trong phủ còn thuốc không đưa cho ta một thang?”

Quản gia vội đáp: “Vẫn còn, xin đại nhân chờ một lát.”