Chương 1

“Aaaa—”

Tiếng quạ kêu ầm ĩ ai oán vang vọng khắp trời, đêm đã về khuya, có thể nghe được rõ ràng tiếng chim tung cánh.

Lý Quan Kỳ bước đi trên đoạn đường dài rộng trong cung, đầu óc còn choáng váng, mùi long não vẫn còn đọng lại trong xoang mũi, hai bên tai còn văng vẳng tiếng phu tử Giải Văn Chi đọc bài, không khí nặng nề lại càng khiến bước chân thêm chậm chạp, đầu óc cũng càng thêm đau đớn.

Bỗng nhiên một cơn gió nhẹ xuyên qua hành lang lướt qua cổ, hắn không nhịn được rùng mình một cái, nổi hết da gà, ngẩng đầu nhìn về phía trước, đèn l*иg trong cung rất sáng, chiếu sáng khắp mọi nơi lại dường như không thể chiếu đến Tử Thần Môn cao lớn, giống như một con thú khổng lồ trong vực sâu đang trú ngụ ở đó, vĩnh viễn dùng dáng vẻ bễ nghễ nhìn hắn.

Tường cung Tử Thần môn, Tuyên Chính Điện, nơi này ép hắn không thở nổi.

Bước chân hắn dừng lại.

Hoạn quan Trần Xuyên đi theo sau nhận ra có chuyện khác thường mới cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, ngài có gì muốn phân phó sao?”

Lý Quan Kỳ không hề quay đầu, một lần nữa bước đi chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Thay đèn ở Tuyên Chính Điện đi.”

“Tuân lệnh.” Trần Xuyên cẩn thận trả lời.

Tân đế lên ngôi, hắn nhờ có sư phụ được điều tới hầu hạ bên cạnh hoàng đế, hoàng đế này có thể nói là rất dễ hầu hạ, không có nhiều yêu cầu cũng rất ít khi giận chó đánh mèo lên bọn họ, nếu không may làm ra chút chuyện nhỏ không nghiêm trọng cũng hiếm khi bị trách phạt. Trong lòng rất nhiều cung nhân hầu hạ đều vô cùng vui vẻ, nhưng hắn lại đặc biệt sợ hãi, không biết vì sao, tân đế này luôn cho hắn cảm giác cô đơn, có rất nhiều lúc như không thuộc về nơi này, chuyện này làm hắn vô cùng bất an.

“A!”

Một tiếng thét chói tai vang trời.

Lý Quan Kỳ bị tiếng hét đột ngột làm cho sợ hãi, ba hồn bảy hồn cùng nhau bỏ chạy, tim đột nhiên co rút, sợ chết khϊếp.

Đêm khuya rồi còn có ai gào khóc ở đây?

Trong lòng hắn sợ hãi chạy nhìn về phía trước, trái tim vốn không ngừng nhảy lên thình thịch, hắn lại hơi ngửa người ra sau bày ra tư thế phòng ngự.

“Ma! Cứu mạng!”

“Có ma! Có ma!”

Những tiếng kêu chói tai lần lượt vang lên, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng hét đó là gì, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn rơi vào tình cảnh tiến không được lùi không xong, không biết có nên đi hay không.

Tiếng kêu thê lương vẫn còn tiếp tục, khiến lòng người ngứa ngáy, da đầu tê dại.

Hắn cố gắng đè nén nhút nhát trong lòng nhưng vẫn không thể, không còn cách nào hắn chỉ có thể cắn răng dậm chân một cái không màng sống chết mà xông ra ngoài.

Trần Xuyên cũng sợ hãi, nhưng nhìn thấy bệ hạ chạy ra ngoài, vội đuổi theo, hét lớn: “Bệ hạ, ngài mau dừng lại, để nô tài đi xem.”

Lý Quan Kỳ hoàn toàn không nghe thấy hắn đang hét cái gì.

Đèn l*иg trong tay Trần Xuyên theo bước chân không ngừng lắc qua lắc lại, cố dùng hết sức lực vẫn cách Lý Quan Kỳ một khoảng, chỉ có thể nín thở chạy nhanh nhất có thể, tim gan cũng như muốn theo miệng chui ra ngoài, cuối cùng đến chỗ ngoặt cũng có cơ hội, lao mạnh tới phía trước cản Lý Quân Kỳ, thở không ra hơi nói: “Bệ…bệ hạ..., nô tài vừa đi xem.”

Tiếng quát tháo đã không còn, chỉ còn lại tiếng khóc không ngừng.

Lý Quan Kỳ và Trần Xuyên đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.

Lý Quan Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía góc tường cách đó không xa, không có ý định nghe Trần Xuyên nói, muốn tiến về phía trước.

Trần Xuyên vươn tay ngăn cản hắn: “Bệ hạ nếu không may có nguy hiểm thì sao? Ngài đợi ở đây một lát để nô tài đi kiểm tra trước.”

Trần Xuyên biết rõ tính tình của Lý Quan Kỳ, nói xong không thèm để ý gì nữa, đi nhanh về phía góc tường, bước chân càng ngày càng gần bức tường, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Đi đến góc đường, hắn bám vào tường, để đèn l*иg lên trước, hít một hơi thật sâu mới từ từ thò đầu ra ngoài, từ đây nhìn sang không thấy được tình hình xung quanh. Cung điện bên này cũng chỉ có vài chiếc đèn thưa thớt, ánh sáng vàng mờ ảo vô cùng kỳ lạ, bức tường cung điện màu đỏ sậm giống như một bức tường máu ăn thịt người không nhả xương, u ám đáng sợ.

Từng giọt mồ hôi chảy xuống thái dương Trần Xuyên, trong lòng căng thẳng đến khó chịu, hét lớn: “Người nào đang ồn ĩ ở đây?”

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, không có ai trả lời.

Hắn cắn chặt môi giơ đèn l*иg về phía trước, dán chặt lưng vào tường cung, rẽ vào lối đi ở đây, đi từng bước chậm rãi về phía trước.

Vài con quạ bay ngang bầu trời, làm hắn thiếu chút nữa đánh rơi đèn l*иg trong tay.

Tiếng khóc lại tiếp tục vang lên.

Hắn liều mạng nhắm mắt lại, chậm rãi bước đi, bỗng nhiên bàn chân đá phải thứ gì đó.

“A!”

“A!”

“A a a!”

Tiếng hét của hắn hòa lẫn với tiếng kêu của nữ tử.

Lý Quan Kỳ không thể đợi được nữa, chạy đến góc tường, dựa theo mấy ánh nến kiên cường, nhìn thấy cung nữ đang ôm đầu chạy trốn, còn có Trần Xuyên bị dọa sợ ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu không dám cử động.

Lúc hắn chuẩn bị đi tới, ánh nến còn sót lại trên đường cũng bị một cơn gió thổi tắt hoàn toàn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của đèn l*иg bị ném sang một bên.