Chương 2

“A a a!”

Thân thể Trần Xuyên vặn vẹo, trong phút chốc, Lý Quan Kỳ nhìn thấy một bóng người màu trắng xuyên qua ánh sáng, theo sau đó là một mùi hôi thối khó tả.

Trần Xuyên cũng chuyển từ ngồi xổm chuyển sang quỳ, cuộn người lại thật chặt, không ngừng kêu la.

“Trần Xuyên!”

Lý Quan Kỳ lo lắng chạy tới. Chờ đến khi hắn chạy tới chỗ Trần Xuyên, toàn thân Trần Xuyên đã không ngừng run lên vì sợ hãi.

Vũ Lâm Quân đi tuần tra nghe tiếng cuối cùng cũng chạy tới, cầm đuốc chiếu sáng khắp đoạn đường.

Thư Trung quỳ gối trên mặt đất dưới đất: “Thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ trách phạt.”

Có ánh sáng cùng người tới xua tan cảm giác đáng sợ vừa rồi, Trần Xuyên chậm rãi bình tĩnh lại, hắn nói: "Bệ hạ, ngài có sao không?”

Lý Quan Kỳ tự trách: “Trẫm không sao, ngươi có sao không?”

Nghe được hai chữ “Không sao”, Trần Xuyên nhắm hai mắt, ngất xỉu.

Thư Trung phái hai người đưa Trần Xuyên quay về, còn bản thân mình đích thân hộ tống Lý Quan Kỳ về Tử Thần Điện.

Viên Hoằng lại chạy tới bắt mạch cho Lý Quan Kỳ kê thuốc an thần.

Lý Quan Kỳ uống thuốc xong, chuẩn bị đi ngủ.

Thư Trung biết tình cảnh của chủ tử nhà mình, liền nói: “Để thần ở lại gác đêm.”

Lý Quan Kỳ không đồng ý: “Không sao, ngươi cứ làm việc của mình đi.”

Trong lòng Thư Trung vô cùng lo lắng, đành phải nói: “Vậy thần chờ ở bên ngoài, ngài có việc gì cứ gọi nô tài.”

Thuốc an thần rất nhanh đã có tác dụng, Lý Quan Kỳ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Ầm ầm”, không biết gió đã bắt đầu nổi lên từ lúc nào cửa sổ không ngừng đập đánh thứ hắn dậy. Lý Quan Kỳ đứng dậy, cầm cây nến gần mình nhất lên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Hắn nhanh chóng tìm thấy cánh cửa còn chưa đóng chặt, vừa định bước tới, một bóng người cao lớn đột nhiên phản chiếu trên giấy dán cửa sổ trước mặt, tóc dài tung bay lấp đầy toàn bộ khung cửa rồi lập tức biến mất..

Hắn nín thở một hồi, không dám cử động, không tin được mình vừa nhìn thấy thứ đáng sợ kia.

Hắn chỉ nghĩ vừa rồi mình hoa mắt nhìn không rõ, cửa sổ vẫn còn kêu kẽo kẹt, hắn muốn đóng cửa lại lần nữa, cửa sổ mở ra luôn khiến lòng hắn bất an sợ hãi. Nhưng vừa đi được nửa bước, bóng người kia lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chậm rãi đi từ xa đến gần, bóng dáng in trên cửa sổ càng ngày càng hiện rõ, y như một gậy gỗ di động không chút dao động nhưng hắn lại có thể nghe được tiếng xương cốt đứt gãy rõ ràng. Bóng di chuyển đến cửa sổ không đóng chặt, hắn có thể thấy rõ một chùm tóc bay về phía cửa sổ.

Lý Quan Kỳ cũng không biết bản thân mình lấy dũng khí ở đâu ra, lao nhanh như mũi tên đóng cửa lại rồi xông ra ngoài “Ầm.”

Bóng người lập tức biến mất.

Sau đó Lý Quan Kỳ mới phát hiện quần áo của mình đã ướt đẫm, hai chân mềm nhũn, ngồi xổm dựa vào tường, ngơ ngác một lúc lâu.

Chờ đến khi phục hồi lại mới gọi lớn: “Thư Trung!”



Đồ phủ.

Nha hoàn Tiểu Tinh nhắm mắt, một tay cầm quạt hương bồ phe phẩy liên tục, một tay chống cằm, thân thể không tự chủ muốn ngã xuống, đầu vừa nghiêng sang liền tỉnh lại, mở to mắt rồi lại nhắm mắt.

Lúc chuẩn bị ngã xuống lại có thứ gì đó đột nhiên đỡ lấy đầu nàng ấy, cảm giác lạnh lẽo đánh thức người ngủ gật tỉnh lại.

Tiểu Tinh giật mình đứng thẳng dậy, cơn buồn ngủ lúc trước lập tức biến mất, nhìn dao găm tinh xảo vừa đỡ mình mới thở dài một hơi. Tiểu Tinh nhướng mày, tươi cười nhưng vừa đối mặt với ánh mắt sắc bén công kích của Đồ Hoà lại khiến nàng ấy có hơi hoảng sợ, lại nhanh chóng điều chỉnh lại, cười nói: “Công tử, ngài về rồi?”

Dáng vẻ kỳ lạ rơi vào trong mắt Đồ Hòa, chờ đến khi nhìn rõ người trước mặt mới thu hết sát khí lại.

Vài sợi tóc tán loạn dính trên trán, lông mày tuấn lãng như thủy mặc, đôi mắt được mưa cọ rửa càng trở nên lạnh lùng sáng bóng, như vầng trăng đọng trong băng, những giọt nước rơi lướt qua khuôn mặt nhẵn nhụi lại xuống cần cổ mảnh khảnh, lúc này Tiểu Tinh mới nhận ra trên cổ nàng có vết máu.

Hơn nữa còn có rất nhiều máu dính trên áo cổ tròn màu trắng, cổ tay áo và trước ngực cũng không tránh khỏi, vết máu vẫn chưa bị nước mưa xóa bớt đi.

Nàng ấy ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, đúng là nhìn thấy máu bao nhiêu lần cũng không quen được, nàng nói: “Bên ngoài trời mưa, công tử vào trong phòng chờ một lát, nô tỳ đã nấu nước xong rồi, đợi một lát có thể tắm được.”

“Được.”

Chỉ một chữ ngắn gọn lại vô cùng lạnh nhạt.

Tiểu Tinh làm việc rất nhanh, nhanh chóng mang nước lên, bên trong còn bỏ cánh hoa và hương liệu, nước ấm bốc hơi, hương thơm lặng lẽ tràn ngập cả căn phòng.

Đồ Hòa cởϊ qυầи áo bẩn trên người, tháo búi tóc, chui vào thùng tắm, hơi nóng phả lên mặt, nước ấm bao phủ thân thể, cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp trước đó cũng dần tan biến.

Tiểu Tinh bưng một mâm gỗ đi vào, trên mâm gỗ có một bình rượu và một cái chén, đặt khay xuống mới nói: “Công tử, để nô tỳ gội đầu giúp ngài.”

Đồ Hòa nhắm mắt không nói gì, Tiểu Tinh hiểu là nàng đồng ý, nên mang ghế thấp tới đặt một chậu nước gội đầu cho nàng.

Tiểu Tinh dùng sức thích hợp, bàn tay lại mềm mại, Đồ Hòa cũng vô cùng hưởng thụ.

Nàng cầm bầu rượu lên uống liên tiếp mấy chén.