Chương 3

Tiếng mưa rơi gõ vào lá cây không ngừng lộp bộp, trong phủ lại tĩnh lặng vô cùng.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vội vàng, dồn dập phá tan không khí thoải mái hiếm có này.

Tiểu Tinh mở ô giấy dầu, lội qua lớp vũng nước tích tụ trên mặt đất chạy tới cửa lớn.

Có lẽ do gõ cửa đã lâu cũng không nghe trong viện có động tĩnh gì nên tiếng gõ cửa càng thêm gấp gáp.

Tiểu Tinh chạy đến trước cửa, nhanh chóng kéo chốt mở cửa.

Người ngoài cửa căn bản không có chuẩn bị, theo quán tính nghiêng người về phía trước, lại nhanh chóng lùi về sau, thấy cửa mở, lập tức tươi cười, khách khí hỏi: “Đại lý tự khanh có nhà không?”

Tiểu Tinh thấy người tới mặt mày tuấn tú, dáng vẻ cũng chính trực nhìn không giống người xấu, đề phòng trong lòng cũng giảm bớt, trả lời: “Ngươi là người ở đâu? Tại sao lại tới tìm công tử nhà ta?”

Người ngoài cửa cười đáp: “Tại hạ Tả Thiên Ngưu Vệ - Thư Trung, đặc biệt phụng mệnh bệ hạ tới đây, triệu Đại Lý Tự Khanh lập tức vào cung.”

Tiểu Tinh không hiểu mấy chức quan này, chỉ cẩn thận đánh giá Thư Trung, muốn xem hắn nói là thật hay không, dù sao bây giờ cũng đã tới giờ Hợi canh ba, có chuyện gì mà phải muộn như vậy mới xử lý? Không phải giờ này cửa cung cũng đã khóa rồi sao?

Thư Trung lấy lệnh bài trên eo ra, Tiểu Tinh lại không nhận: “Sao ta biết được ngươi đang nói thật hay không?”

Thư Trung không nói nên lời, hắn không ngờ mình sẽ bị kẹt ở đây, hắn vừa mới nghĩ cách làm thế nào để nàng ấy tin mình lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ hành lang truyền đến: “Thư Trung, trong cung có chuyện gì?”

Còn lạnh hơn cả mưa bên ngoài.

Trong lòng hắn vui vẻ, không cần ngẩng đầu cũng biết đây là ai.

Người tới rồi!

Đồ Hòa đã thay quần áo sạch sẽ, không búi tóc, tóc ướt xõa trên vai, nàng đứng dưới mái hiên bị màn mưa che phủ nên không ai nhìn rõ mặt.

Thư Trung ngẩng đầu lên có hơi bất ngờ, hắn cảm thấy nàng có hơi giống nữ nhi, nhưng rất nhanh hắn đã từ bỏ ý tưởng sai trái trong lòng, nói: “Trong cung xảy ra chút chuyện, bệ hạ mời ngài lập tức vào cung.”

Đồ Hòa nói: “Đã biết.”

Nàng xoay người trở về phòng, lúc đi ra đầu tóc đã búi gọn mặc áo khoác, cầm ô đi tới cửa lên xe ngựa của Thư Trung.

Xe ngựa phi nhanh trên con đường vắng, Đồ Hòa nhắm mắt thưởng thức mùi trầm hương trên xe, tiếng mưa bên ngoài dần rời xa nàng, chỉ còn lại thể giới nhỏ bé này.

Nàng nói với Thư Trung: “Trong cung có chuyện gì?”

Thư Trung giải thích rõ ràng cho nàng mọi chuyện đã xảy ra.

Ngoài cửa Duyên Hỉ, xe ngựa dừng lại, thái giám đợi đã lâu, Tào Phối thấy Đồ Hòa bước khỏi xe ngựa, tiến lên cười chào hỏi: “Bệ hạ chờ đại nhân đã lâu, cuối cùng ngài cũng tới.”

Thư Trung nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tào Phối cười đáp: “Đương nhiên là tới đón các ngươi.”

Thư Trung không muốn nói nữa, hắn không thích người tâm địa gian xảo như Tào Phối.

Đồ Hòa hờ hững gật đầu ra hiệu: “Làm phiền dẫn đường.”

Tào Phối mặt nóng dán mông lạnh, trong lòng tức giận muốn chết lại không dám thể hiện ra ngoài, chỉ có thể cắn răng dẫn Đồ Hoà tới Tử Thần Điện.

Quan viên khác thấy hắn còn phải nịnh bợ một câu Tào thiếu giam, chỉ có một mình Đồ Hòa, một quan tứ phẩm nhỏ bé lại ỷ vào mình là hồng nhân trước mặt tân đế mà không để hắn vào mắt, quả là đáng giận.

Đã là đêm khuya nhưng Tử Thần Điện vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Tào Phối mở cửa điện chờ Đồ Hòa đi vào mới đóng cửa lại.

Bệ hạ nói chỉ cho một mình nàng vào.

Chờ cửa điện đóng lại, Thu Trung cũng rời bước ra ngoài, Tào Phối nhìn mưa rơi bên ngoài, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ dựa vào thân thể leo lên mà thôi, có gì mà cao quý. Phong thủy thay đổi, sẽ có một ngày lật xe! Hừ!”

Hắn nhìn mưa bên ngoài, trong lòng lại tức giận, hôm nay trời thật sự rất lạnh, Trần Xuyên kia đúng là vô dụng, cũng không biết tân đế coi trọng hắn điểm nào, lại có thể để hắn nhanh chóng trở thành nội thường hầu, chỉ mới có chút chuyện đã bị dọa thành như vậy, còn làm hại mình phải trực ban, chỉ tiếc bầu rượu đã làm ấm rồi.

Hắn càng muốn trong lòng càng phiền muộn, thấy một thái giám vội vàng chạy qua, hắn nhận ra người này, hắn là tiểu đồ đệ của Lương nội thị, tên là gì nhỉ? Đúng rồi! Là Kim Bảo!

Hắn bước được vài bước mới dám kêu: “Kim Bảo!”

Kim Bảo đang vội vàng bước đi nghe có người gọi mình liền dừng lại, vừa nhìn thấy Tào Phối, vội quay người chạy tới: “Tào thiếu giam.”

Trên mặt Tào Phối lộ ra nụ cười gian xảo, nói thẳng: “Hôm nay trời lạnh, người ta cũng không khỏe, tối nay ngươi gác đêm ở đây đi, tai mắt cẩn thận một chút đừng để ảnh hưởng tới bệ hạ.”

“Hả?” Kim Bảo gần như buột miệng thốt ra, có chút khó xử nhìn Tào Phối, sợ hãi nói: “Nhưng sư phụ….”

Tào Phối trực tiếp đánh Kim Bảo ngã xuống đất, chỉ thẳng vào mũi hắn: “Vô dụng, không muốn sống nữa có phải không? Trong cung này chỉ có một chủ tử? Sư phụ ngươi thì là cái thá gì?”

Kim Bảo sợ hãi, quỳ trên mặt đất dập đầu: “Thiếu giam tha mạng! Thiếu giam tha mạng! Kim Bảo không dám nữa!”

Tào Phối móc khăn trong tay áo ra, lau tay: “Đồ chó, đừng để có thêm lần nữa.”

Nói xong còn ung dung bước đi.