Chương 4

Đồ Hòa đi vào điện đã nhìn thấy Lý Quan Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, quấn chặt chăn chỉ để ló đầu ra ngoài, nhìn qua như đã ngủ say nhưng sắc mặt lại không tốt, co ro một chỗ vô cùng đáng thương.

Đồ Hòa đi tới gần, hành lễ: “Thần khấu kiến bệ hạ.”

Lý Quan Kỳ lập tức tỉnh dậy, thấy người trước mặt là Đồ Hòa, cũng không thèm xỏ giày vội nhảy xuống giường lao tới trước mặt Đồ Hòa ôm chặt nàng.

Tất cả bình tĩnh vừa rồi đều biến mất, hiện tại hắn chỉ muốn gọi lớn, làm ta sợ muốn chết!

Vóc người hắn cao lớn lúc ôm chặt nàng liền kéo nàng nằm gọn trong ngực, hắn ngửi được mùi hoa đào nhàn nhạt cùng mùi bồ kết trên người nàng, còn có mùi rượu hòa quyện với nhau, xoa dịu tâm trạng bất an trong lòng, cũng xóa bỏ mùi tanh tưởi còn sót lại trong mũi hắn.

Đồ Hòa bị cái ôm này dọa sợ, nàng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ nhào lại đây, đợi đến khi nàng kịp phản ứng lại đã đẩy mạnh hắn ra.

Lần này nàng dùng sức rất lớn, Lý Quan Kỳ trở tay không kịp đứng không vững ngã thẳng xuống đất.

Lý Quan Kỳ bị làm cho choáng váng, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi cảm thấy dưới mông hơi đau, mới bĩu môi oan ức nói: “Sao ngươi lại đẩy ta?”

Đồ Hòa sửng sốt, giọng điệu càng thêm lạnh lùng, giống như tảng băng đè nặng xuống: “Bệ hạ, người muốn làm gì?”

Lý Quan Kỳ không ngờ nàng sẽ hung dữ như vậy, lại càng khiến hắn bối rối, chỉ có thể nói: “Mọi người đều là huynh đệ, ta sợ, ôm ngươi một chút thì có làm sao?”

Đồ Hòa:......

Nàng chỉ có thể cắn răng nói: “Thần không thích những hành động thân mật như vậy.”

Dừng một chút, nàng mới đổi chủ đề: “Bệ hạ có thể nói rõ tình huống lúc đó hơn được không? Người thấy cái gọi là “ma” đó ở đâu?”

Cái gọi là ma? Trời đất, đúng là quá nguy hiểm, hắn căn bản không tin.

Lý Quan Kỳ từ dưới đất bò dậy, xoa cái mông còn đau nhức, bực bội nói: “Ngày mai rồi tra, khuya lắm rồi, đi ngủ đi.”

Đồ Hòa khó hiểu nhìn hắn: “Bệ hạ gọi ta vào cung không phải vì muốn tra rõ chuyện này sao?”

Lý Quan Kỳ liếc mắt nhìn Đồ Hòa: “Nếu ta không nói như vậy, ngươi sẽ đến sao?”

Đồ Hòa á khẩu không nói nên lời, đành phải nhắc nhở: “Bệ hạ chú ý xưng hô.”

“Biết rồi biết rồi.” Lý Quan Kỳ không kiên nhẫn nói.

Hắn ồn ào một hồi lại chui vào trong chăn, quay lưng về phía Đồ Hòa:“Tắt đèn đi trẫm muốn ngủ.”

Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “trẫm”.

Đồ Hòa bất đắc dĩ thở dài một hơi, từ trước đến nay nàng đều không có cách nào với hắn.

Nàng tắt hết nến trong điện, chỉ chừa lại một chút ánh sáng vừa không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn nhưng vẫn đủ để nhìn đường, làm xong mọi chuyện, nàng mới nói: “Nếu đã không còn việc gì, thần xuất cung trước.”

Lý Quan Kỳ nhảy dựng lên, nghiêm túc nói: “Không được! Hôm nay ngươi phải ở đây.”

Đồ Hòa cau mày, nói: “Bệ hạ, không hợp......”

“Ngươi còn dám kháng chỉ?” Lý Quan Kỳ cao giọng nói.

Nàng không nói gì, yên lặng tới bên cạnh trường kỷ.

Lúc này Lý Quan Kỳ mới tươi cười đắc ý, hóa ra làm Hoàng thượng không phải không có chỗ tốt, ít nhất hắn nói một không ai dám nói hai.

Hắn đạt được mục đích, cũng không tức giận chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Đồ Hòa, ngươi uống rượu sao?”

“Ừ.” Nàng lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Ánh sáng mờ ảo, cung điện yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ của hai người.

“Ta ngửi được mùi hoa đào trên người ngươi, còn có mùi rượu gạo.”

“Mũi bệ hạ thật thính.”

Lý Quan Kỳ đắc ý nói: “Đương nhiên, mũi ta rất thính không kém chó chút nào đâu.”

Hắn còn đang chờ Đồ Hòa nói gì đó, lại nghe nàng nói: “Mau ngủ đi, khuya rồi.”

Hắn còn chưa muốn ngủ, lại tìm một chủ đề khác: “Vừa ngửi được mùi hoa đào ta lại muốn ăn hoành thánh ở ăn Mãn Nguyệt Lâu, tính thời gian hẳn là đã có hoành thánh hoa đào rồi.”

Đồ Hòa vẫn giữ tác phong như cũ: “Bệ hạ không thể ăn đồ ăn ngoài cung.”

Lý Quan Kỳ cũng không còn tức giận, thiếu kiên nhẫn như trước, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta biết, ta chỉ nhớ mùi vị đó mà thôi.”

Giống như một đứa trẻ luôn muốn ra ngoài chơi, một ngày nọ, sau khi bị mất một chân, nó đã khóc, trở nên cáu kỉnh và khổ sở, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật.

Trong lòng Đồ Hòa dâng lên cảm giác đau lòng, nhưng vẫn không trả lời.

Hắn còn nói thêm: “Đồ Hòa, ngươi có tin vào ma quỷ hay không, hôm nay trong cung có ma, thật sự rất đáng sợ, ngoài cung còn có quan viên chết không rõ nguyên nhân. Sổ con ngươi dâng lên đều nói lúc chết bọn họ rất đáng sợ, giống như là bị hù chết, có phải đám ma quỷ đó chạy tới trong cung rồi phải không?

Đồ Hòa biết hắn có hơi nhát gan, chỉ có thể an ủi: “Bệ hạ yên tâm, chuyện trong ngoài cung ta đều sẽ tra xét cẩn thận, nhất định là do mấy người xấu xa dựng lên trò ma quỷ đó thôi.”

Lý Quan Kỳ hỏi: “Ngươi có chắc không?”

Đồ Hòa chắc chắn: “Thần không tin quỷ thần.”

Nàng nói tiếp: “Ngủ đi, không còn sớm nữa, thần ở đây nếu thật sự có ma tới, thần sẽ bắt được.”

Nghe nàng nói xong hắn cũng an tâm hơn nhiều, vô thức chìm vào giấc ngủ.

Vừa đến hừng đông hắn tỉnh lại cảm thấy vô cùng thoải mái, sau khi đứng dậy nhìn thấy Đồ Hòa dựa vào trường kỷ không biết đã ngủ từ lúc nào.

Hắn nhẹ nhàng đi từng bước tới gần trường kỷ, Đồ Hòa đang ngủ say dưới mắt có thêm một vòng xanh đen.

Hắn đi tới gần muốn khoác áo thêm cho nàng, không ngờ hắn còn chưa tới gần Đồ Hòa đã đột nhiên tỉnh lại, trong mắt ngập tràn sát khí, bàn tay cũng theo bản năng nắm lấy cổ tay người đối diện.