Chương 21

Đồ Hòa đóng hộp đồ ăn lại, nghĩ tới suy đoán lúc trước của mình có lẽ đã đúng, hoành thánh và thuốc bổ đều có vấn để, chỉ có người ăn hai thứ này mới bị độc chết. Như vậy cũng có thể giải thích tại sao Thường Như và Tiền phu nhân cũng chia nhau ăn hoành thành và thuốc bổ lại không sao.

Nàng còn đang suy nghĩ lại bị Lý Quan Kỳ vỗ một cái, nàng quay đầu nhìn về phía hắn.

Hắn nói: “Ngồi xuống ăn nhanh đi, sắp nguội rồi.”

Nàng để hộp đồ ăn sang một bên, ngồi xuống.

Tay phải của hắn vẫn còn bọc vải trắng, loay hoay gắp một miếng đồ ăn trong đĩa, món điểm tâm này được làm rất tinh xảo, bên trên còn có một lớp trong suốt, hắn hào phòng đặt vào đĩa trước mặt nàng: “Đừng nghĩ nữa mau nếm thử món này đi, đây là điểm tâm thượng thực cục mới làm ra, long cần tô.”

Đồ Hòa gắp long cần tô cắn thử một miếng, giòn ngọt ngon miệng lại lập tức tan ngay trong miệng, để lại vị ngọt thanh.

Hai mắt nàng sáng lên.

Lý Quan Kỳ hỏi: “Có phải cũng không tệ đúng không?”

Rõ ràng Đồ Hòa rất thích, nhưng khi nàng ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt đã bị đè nén, kiềm chế cảm xúc nói: “Không tệ.”

Rõ ràng là thích ăn, tại sao lúc nào cũng phải nói dối như vậy.

Lý Quan Kỳ có thể cảm nhận được nàng có bí mật, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng nói ra.

Hắn mím môi, có hơi nóng nảy, hạ giọng nói: “Ăn cơm đi.”

Đồ Hòa nhận ra giọng điệu của hắn không đúng, nhưng cũng không biết vì sao, đành phải cầm đũa lên trước, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.

Ánh mắt nhìn qua bàn ăn, nàng mới nhận ra trên bàn là cá nấu rượu, thịt viên tứ hỉ, thịt anh đào, đều là món nàng thích ăn.

Nàng lén nhìn qua Lý Quan Kỳ, Lý Quan Kỳ lại làm như không có việc gì dùng tay phảiđang bị thương cầm đũa muốn gắp một miếng thịt viên tứ hỉ, có thể là do thịt viên vừa to vừa nặng khiến hắn muốn gắp có hơi vất vả.

Nàng gắp một miếng thịt viên đặt vào đĩa của hắn: “Có cần gọi người vào hầu hay không?”

“Ta không thích được hầu hạ như thế.”

“Vậy người muốn ăn món gì, thần gắp cho người.”

Lúc này trong lòng Lý Quan Kỳ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút: “Uống chút không?”

Đồ Hòa đáp: “Được.”

Lý Quan Kỳ muốn đứng lên lại bị Đồ Hòa cản lại: “Để thần đi.”

Nàng biết hắn cất rượu ở đâu, đi đến bên cạnh giá đỡ nhìn ba bình rượu đặt trên kệ, cuối cùng duỗi tay lấy bình gần nhất.

Tay nàng vừa đặt tay lên, Lý Quán Kỳ đã cầm vò rượu lên trước, nàng nghi ngờ nhìn hắn.

“Vò rượu này không cho ngươi uống, là ta để lại cho mình từ từ uống.

“Ồ.”

Nàng cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng cũng không nói gì.

Vò rượu bị lung lay, chút mùi rượu từ nắp kín lan ra.

Phú thủy xuân!

Vừa ngửi thấy mùi rượu này, trong lòng Đồ Hòa đã như bị một đôi bàn tay vô hình nắm chặt, thứ nàng ngửi được không còn là mùi rượu nữa mà là mùi khói quyện với thịt cháy xèo xèo, vô số bàn tay từ trong bóng tối vươn ra, tóm lấy cổ họng nàng, khiến nàng không thở nổi.

Không xong!

Lý Quan Kỳ giật mình, vội ôm phú thủy xuân đi thật xa, chạy tới mở một vò rượu khác đặt trước mặt Đồ Hòa, mùi mơ xanh lập tức tràn ngập không khí, vừa ngọt vừa chua, hương thơm êm dịu bao trùm xung quanh Đồ Hòa.

Nàng thở ra một hơi, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất, tham lam hít hà mùi rượu mơ.

Mùi hương chua ngọt làm dịu đi dòng máu đang chảy ngược trong người nàng.

Lý Quan Kỳ tự trách ngồi xổm xuống, hắn quên mất ở đây có một bình phú thủy xuân, lúc nhớ ra chạy tới thì đã muộn.

Hắn cũng vô tình phát hiện ra vấn đề của Đồ Hòa, phú thủy xuân, đến ngửi qua nàng cũng không thể chịu được.

Đồ Hòa ngồi phịch xuống đất, cúi đầu, giống như một con thú nhỏ bị thương đang liếʍ vết thương, co người lại thật chặt.

Lý Quan Kỳ áy náy: “Không sao chứ? Có cần gọi Viên Hoằng tới không?”

Đồ Hòa chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch: “Không sao.”

Hắn muốn đỡ nàng lại bị nàng từ chối, Đồ Hòa dựa vào tủ đứng dậy, lảo đảo đi lại bàn.

Lý Quan Kỳ ngơ ngác đi theo phía sau, tay cầm bình rượu mơ, mãi đến khi Đồ Hòa ngồi xuống, hắn mới yếu ớt hỏi: “Có muốn nghỉ ngơi hay không?”

“Thần không sao.”

“Vậy ngươi còn muốn uống rượu không?”

“Đương nhiên muốn.”

Lý Quan Kỳ rót rượu cho nàng, Đồ Hoà bưng chén lên uống một hơi cạn sạch. Rượu mơ này đúng như hương vị của nó, chua ngọt trong cổ họng, rất ngon.

Hết chén này đến chén khác, hai người đều hơi say.

Lúc này, một cung nữ đi vào dọn dẹp chỗ thức ăn còn thừa.

Hai người định quay lại nội điện, nhưng vừa đứng dậy, trời đất quay cuồng, Đồ Hòa xoa thái dương, đến cả nhìn đường cũng không rõ.

Một tiếng “Ầm” vang lên, Đồ Hòa nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy cái mâm trong tay cung nữ không hiểu sao đã rơi xuống đất, cung nữ cúi đầu đến mức cằm chạm tới ngực, tiếng cười “ ha ha ha” quỷ quái vang lên, chỉ vừa nghe thấy tiếng cười toàn thân nàng đã không nhịn được nổi hết da gà.

Cung nữ kia ngẩng đầu lên, trừng mắt, khóe miệng rộng đến mang tai, nhe răng cười.

Lý Quan Kỳ cũng nhìn thấy, mở to mắt.

Làm gì vậy?

Cung nữ nhổ cây trâm trên đầu xuống, cầm trên tay.

“Ha ha ha ha, gϊếŧ các ngươi, gϊếŧ các ngươi!”

Nàng ta là vọt về phía Lý Quan Kỳ.

Đây là quỷ sao?

Đầu óc Lý Quan Kỳ trống rỗng.

Đồ Hòa thấy hắn không nhúc nhích liền chạy tới đẩy hắn ra, xoay người sang một bên, cung nữ kia vồ hụt.

Lý Quan Kỳ loạng choạng ngã xuống đất.

Cung nữ kia quay đầu lại, trên môi nở một nụ cười quỷ dị: “Ta không sợ các ngươi! Gϊếŧ các ngươi! Gϊếŧ các ngươi!"

Ả ta gầm lên lao tới thêm lần nữa.