Chương 24

Suy nghĩ trong lòng càng thêm nặng nề, Đồ Hòa dựa vào mép giường lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi.”

Nàng chậm rãi cuộn ngón tay lại, nói một câu xin lỗi không biết hắn có thể nghe được hay không…

Nội thị gian.

Tổng quản Tần Chi Kính nghe Kim Bảo báo về, tức giận ném chung trà xuống đất.

“Tên ngốc kia vẫn còn quỳ ngoài Tử Thần điện sao?”

Tần Chi Kính đã hơn bảy mươi tuổi, tóc hoa râm cùng nếp nhăn dày đặc cũng đủ cho thấy ông ta đã ở trong cung bao nhiêu năm. Sống lưng đã hơi cong xuống, tức giận run cả người.

Nội thường hầu Lương Thủ Đường tinh mắt bưng một ly trà mới, khuyên nhủ: “Sư phụ đừng tức giận, cẩn thận tổn hại thân thể.”

Kim Bảo véo vào đùi mình, cúi đầu thật thấp: “Không có, thiếu giam đã quay về phòng.”

Lương Thủ Đường nghe tới đây lặng lẽ cong môi, trong mắt đều là dáng vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, đúng là tên ngốc.

Tần Chi Kính vỗ mạnh vào bàn: “Gọi nghịch tử kia đến đây! Thủ Đường, ngươi đi đi.”

“Vâng.”

Lương Thủ Đường đẩy cửa phòng Tào Phối Ra, Tào Phối nằm im trên giường, con nuôi hắn còn đang quỳ gối xoa đầu gối cho hắn.

Lương Thủ Đường lạnh lùng mỉa mai: “Đã đến lúc nào rồi, Tào thiếu giam của chúng ta còn có tâm trạng ở đây hưởng thụ.”

Tào Phối cũng không thèm nhìn hắn, nói với Trương Bắc: “Nhấn mạnh một chút, buổi tối không ăn cơm sao?”

Lương Thủ Đường cũng không khí, chỉ nói: “Mời thiếu giam đi theo ta, sư phụ đang tìm ngươi.”

Vừa nghe đến hai chữ sư phụ, Tào Phối mới ngồi dậy, nghi ngờ nhìn hắn nói: “Nghĩa phụ tìm ta làm gì?”

Lương Thủ Đường cười lạnh một tiếng: “Có thể làm gì? Ngươi gây ra họa lớn như vậy, còn nghĩ có thể bình an bỏ qua sao?”

Tào Phối nghe tới đây cười khinh thường: “Cũng không chết, hơn nữa, nghĩa phụ cũng sẽ bảo vệ cho ta.”

Lương Thủ Đường thật sự không biết nói gì, không biết tại sao một người ngu dốt như vậy lại có thể lên làm thiếu giam? Hắn cực khổ cẩn trọng lâu như vậy lại chỉ là một thường hầu, cái này có công bằng hay không?

Trong lòng hắn thật sự không nhịn nổi nữa, nói thẳng: “Xuân Hoa chết như thế nào trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, lúc trước là người ham mê tiền tài nhất quyết muốn bán loại thuốc này, bây giờ đã dính tới chỗ của bệ hạ, nhất định sẽ có người đi điều tra.”

Tào Phối tức giận đứng lên, chỉ vào Lương Thủ Đường mắng: “Lương Thủ Đường ngươi nói rõ ràng cho ta, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bán?”

Khí thế của Lương Thủ Đường cũng không hề thua kém: “Vậy ngươi nói là ai? Trong cung này ngoài trừ ngươi còn có thể là ai?”

“Chậc!”

Tào Phối đặt một tay lên eo, chỉ vào Lương Thủ Đường: “Ta có thể nói là ngươi.”

Lương Thủ Đường nói: “Ngươi cứ thử đi, ta chưa từng chạm vào thứ này, đừng có hòng đổ chậu phân này lên người ta. Ngươi đúng là điên rồi, gần đây có bao nhiêu cung nữ thái giám vì ăn thứ thuốc này mà phát điên, ngươi còn không chịu dừng lại. Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp đυ.ng tới cả bệ hạ.”

Tào Phối tức giận đến đầu bốc khói, hắn rất yêu tiền, trước đây hắn bán loại thuốc đó kiếm được rất nhiều tiền, nhưng từ khi xảy ra tai nạn, hắn không những không bán thuốc còn trả lại tiền.

Hắn trực tiếp mắng: “Lương Thủ Đường! Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta đã thu hết thuốc lại rồi!”

Lương Thủ Đường nói thẳng nói: “Câm miệng đi, vậy Xuân Hoa tự dưng nhảy ra được sao? Mấy cung nữ thái giám chúng ta xử lý lúc trước cũng đã bại lộ. Được rồi, ta không nói với ngươi nữa. Đi thôi, sư phụ đang tìm ngươi, có gì thì nói với sư phụ đi.”

Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, đi thẳng ra ngoài.

Tào Phối tức giận đi theo sau.

Lúc đi đến trước của phòng Tần Chi Kính, Lương Thủ Đường dừng chân: “Đúng rồi, sư phụ nói ngươi tới đây.”

Nói xong cũng không đợi Tào Phối phản ứng, đã đẩy cửa ra..

Tào Phối còn chưa kịp phản ứng, cũng chỉ có thể quỳ dưới đất, bò từ ngoài vào trong phòng, nịnh nọt: “Thỉnh an nghĩa phụ.”

Tần Chi Kính cầm bình hoa trên bàn ném đi, bình hoa đập vào ngươi Tào Phối, hắn cũng không dám lên tiếng kêu đau.”

Tần Chi Kính chỉ vào hắn mắng: “Ngu xuẩn!Biết mình gây ra họa lớn thế nào không?”

Lúc này Tào Phối mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, ngẩng đầu bò tới cạnh chận Tần Chi Kinh, ôm chân ông ta: “Nghĩa phụ, xin người cứu con! Nghĩa phụ.”

Tần Chi Kính muốn đá văng hắn ra, chỉ là hắn lại túm chặt không khác gì cao bôi da chó.

Tần Chi Kính đương nhiên sẽ không đứng im nhìn Tào Phối xảy ra chuyện, ai biết có thể liên quan đến mình hay không.

Vì thế lại quay sang hỏi Lương Thủ Đường đứng bên cạnh: “Ngươi có ý tưởng gì không?”

Lương Thủ Đường kìm nén lửa giận trong lòng, cụp mắt nói: “Đúng là có một cách.”



Ngày hôm sau, ánh mắt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong điện, ánh sáng quanh lư hương bị làn khói chia thành từng tia nhỏ chiếu xuống mặt đất, tựa như giấc mộng bình yên, những chuyện đêm qua đã biến mất không để lại chút dấu vết, đó là cơn ác mộng chỉ chờ mặt trời ló dạng sẽ lập tức biến mất.

Lý Quan Kỳ tỉnh lại nhưng còn chưa mở mắt, cảm giác đau đớn sau lưng khiến hắn không nhịn được nhíu mày.

Đau quá, sau lưng như bị xé toạc ra.

Hắn khẽ hít một hơi, vừa mở một bên mắt lại cẩn thận cử động thân thể, nhưng chỉ cảm thấy đau đớn xuyên tim. Chờ đến khi tỉnh lại mới nhìn thấy Đồ Hòa đang ngủ bên cạnh mép giường.

Nàng vùi mặt trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một bên mắt cùng nốt ruồi nhỏ màu đỏ son, thân thể cuộn lại, nhắm mắt ngủ say.

Nhưng tư thế này vừa nhìn đã biết không thoải mái, hắn khẽ đẩy vai nàng: “Đồ Hoà, tỉnh tỉnh.”