Chương 27

Tần Chi Kính không tới, Tào Phối cũng sẽ không tới, nói đến cùng cũng chỉ là Tần Chi Kính nói Tào Phối nghe theo mà thôi.

Nét mặt Lý Quan Kỳ lạnh lẽo, dường như cũng kéo nhiệt độ trong phòng xuống đất, mỉa mai: “Tần Chi Kính không gọi ngươi tới, ngươi cũng không tới có đúng không, xem ra Hoàng đế như trẫm trong lòng người cũng chỉ có như thế.”

Thân thể Tần Chi Kính run lên, Tào Phối cũng ngồi không vững, nhìn tới nghĩa phụ của mình.

Tần Chi Kính nói: “Bệ hạ, ngài nói nói vậy, Tào Phối phạm phải sai lầm lớn, hôm qua đã bị phạt ở bên ngoài. Hôm nay nghe nói bệ đã tỉnh, cũng là do lão nô không dạy dỗ tốt nên đặc biệt tới đây tạ tội, xin bệ hạ trách phạt.”

Giọng điệu vô cùng chân thành.

Hiện tại còn chưa đến lúc bọn họ xé rách mặt, Lý Quan Kỳ cười nói: “Lần này nể mặt ngươi, tạm tha cho hắn, chỉ là trận đòn này tự mình nhận đi.”

Tào Phối không tình nguyện mà dập đầu nói: “Tạ chủ long ân.”

Vừa bước ra ngoài, Tào Phối lại không vui nói: “Nghĩa phụ, trận đòn này có thể lừa gạt qua được không?”

Tần Chi Kính tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Phế vật, câm miệng.”

“Nghĩa phụ!”

Tần Chi Kính không nói lời nào, Tào Phối đành phải nói tiếp: “Nhưng bệ hạ cũng chưa nói phải đánh bao nhiêu cái.”

“Ba mươi cái.”

“Cái gì! Nghĩa phụ, vậy không phải mông con sẽ nở hoa sao, sao con có thể tiếp tục hầu hạ người.”

“Giữ được cái mạng chó của ngươi trước rồi tính.”

Trong lòng Tần Chi Kính cực kỳ khó chịu, vừa rồi Hoàng thượng rõ ràng đang đánh thẳng vào mặt ông ta. Nực cười! Lúc ông ta hầu hạ qua ba đời hoàng đế, hắn cũng chỉ mới là một thằng nhóc, bây giờ lại dám quát mắng với ông ta.

Tần Chi Kính tức giận, bước đi cũng vô thức nhanh hơn.

Đinh Nghị được đưa vào trong cung, Thư Trung trực tiếp dẫn hắn tới nơi giữ thi thể của Xuân Hoa.

Hiện tại Lý Quan Kỳ hành động không tiện, căn bản không chịu cho Đồ Hoà rời đi.

Một mình Đinh Nghị nghiệm thi, viết xong báo cáo, giao cho Thư Trung liền bị đưa ra ngoài cung.

Lúc Đồ Hòa nhận được báo cáo nghiêm thi, bên trên viết, xoang mũi và yết hầu đều phát hiện bột phấn màu hồng nhạt, ruột chuyển sang màu xanh đen, nguyên nhân là bị độc chết.

Những lời này quá rõ ràng, nguyên nhân cái chết của Xuân Hoa và những quan viên bên ngoài đều giống nhau.

Nàng nhớ lại trạng thái của Xuân Hoa đêm qua, lại nhớ tới những lời Thường Như nói với nàng về trạng thái của Tống Nhân Huy trước khi chết, thật sự là chết vì cùng một thứ sao?



Ăn sáng xong, Lý Quan Kỳ nảy ra một ý tưởng táo bạo, muốn Đồ Hoà giúp mình duyệt tấu chương.

Từ trước đến nay Đồ Hoà vẫn luôn bình tĩnh, đến lúc này cũng không chịu nổi: “Bệ hạ, đây không phải chuyện thần có thể đυ.ng vào.”

Lý Quan Kỳ vô tội chớp mặt: “Ngươi nhìn đi, ta đến cả ăn cơm cũng khó.”

Hắn còn cảm thấy như vậy chưa đủ, đi tới trước án thư, chỉ vào mấy chồng tấu chương nói: “Ngươi nhìn xem, nếu ta tự mình viết thì phải đến lúc nào mới xong, miệng vết thương của ta nhất định sẽ vỡ ra cho xem.”

Đồ Hòa:......

Hắn càng nghĩ lại càng thấy có lý, thừa thắng xông lên: “Ngươi chỉ cần phụ trách viết chữ là được.”

Hắn còn tưởng nàng sẽ đồng ý, kết quả lại nghe được hai chữ lạnh lẽo: “Không được.”

Hắn vẫn không nhụt chí, hắn vẫn còn đòn sát thủ.

Hắn cố nén nụ cười xấu xa, chơi xấu: “Vậy ta viết chỉ dụ nhé.”

“Bệ hạ!”

Lý Quan Kỳ suy sụp mím môi: “Đồ Hòa ——”

Lời nói của Đồ Hòa đã lên đến miệng lại đành nuốt trở lại, bất đắc dĩ nói: “Buổi tối đi, bây giờ thần phải ra ngoài cung tra án.”

Lý Quan Kỳ nở nụ cười thực hiện được ý đồ: “Được.”

Đồ Hoà vừa ra khỏi cung đã tới Mãn Nguyệt lâu trước.

Hiện tại đúng lúc là giữa trưa, tửu lâu kín hết chỗ ngồi, tiểu nhị bận rộn chạy qua chạy lại không chú ý có khách mới tới.

Một người ăn mặc sang trọng đứng sau lật sổ sách, thấy Đồ Hoà ăn mặc không tầm thường, còn tự mình ra đón: “Mời ngài vào trong, trên lầu hai vẫn còn chỗ.”

Đồ Hòa nói: “Có phòng riêng không?”

Người này vừa nghe đến lđây liền cười vui vẻ: “Có có, vẫn còn một gian.”

Ông chủ dẫn nàng vào phòng riêng, nịnh nọt: “Ngài muốn gọi món gì, ta nói phòng bếp đi chuẩn bị trước cho ngài.”

Đồ Hòa ngồi xuống, nhìn hắn: “Ngươi là ông chủ ở đây?”

Người nọ cười nịnh nọt, liên tục gật đầu: “Đúng vậy.”

“Gần đây phòng bếp các ngươi có đầu bếp mới sao?”

Ông chủ thay đổi sắc mặt, đứng thẳng lưng, giọng nói cũng mạnh mẽ hơn một chút: “Ngươi không tới đây ăn cơm?”

“Không phải.”

“Vậy đừng có ở đây chiếm chỗ.”

Giọng điệu ông chủ tràn đầy ghét bỏ.

Đồ Hòa không hề bất ngờ cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một ly, nói: “Vậy ngươi muốn tới Đại lý tự nói sao?”

Đại lý tự? Ông chủ Mãn Nguyệt lâu nhìn kỹ người trước mặt, diện mạo tuấn tú, nhưng lạnh lẽo như động băng, đây chẳng lẽ chính là Đại lý tự khanh “Diêm Vương sống” trong truyền thuyết.

Khuôn mặt hắn lập tức thay đổi, tươi cười cong eo cung kính nói: “Thảo dân đυ.ng chạm đại nhân, đại nhân cứ việc hỏi, nếu thảo dân biết nhất định sẽ trả lời.”

“Trả lời vấn vừa rồi đề.”

“Từng có một người, nhưng đêm qua hắn cãi nhau với ta nên đi rồi.”

“Hắn có nói đi đâu không?”

“Chưa từng nói.”

“Bình thường hắn phụ trách làm những gì?”

“Chủ yếu phụ trách hoành thánh, hoành thánh trong tiệm bán rất được.”

Xem ra vẫn chậm một bước.

“Hắn nhìn như thế nào?”