Chương 28

Ông chủ suy nghĩ một lát, khua chân múa tay nói: “Vóc người không cao lắm, tầm đến vai ta, đôi mắt rất nhỏ, mũi vừa thấp lại vừa lớn, mặt vuông, môi dày, đúng rồi! Lông mày bên phải của hắn có một vết sẹo, dài khoảng một tấc.”

Ông chủ lấy mặt mình để hình dung chỉ ra vị trí vết sẹo.

Đồ Hòa đứng dậy, nhìn qua ông chủ: “Được rồi, chuyện hôm nay ta tới đây không được để lộ cho bất kỳ ai, nếu không...”

“Đại nhân yên tâm.”

Rời khỏi Mãn Nguyệt Lâu, nàng lại đi tới Tiêu Dao các.

Tiêu Dao Các là thư các, tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng đều có dáng vẻ khác nhau, có sách, có tranh, đủ loại đồ cổ quý giá.

Tầng một là các giá sách, bên trên có đầy đủ các loại sách, chia thành nhiều khu vực khác nhau, ngoài ra còn có một số bàn, ghế và một số đệm ngồi trên sàn, tất cả sách ở tầng này đều có thể mượn miễn phí, đều là sách thông dụng, khoa khảo, sách y, v.v., để giúp đỡ những người muốn đọc sách nhà nghèo không có tiền mua sách.

Nàng vừa vào cửa đã nghe có người nói: “Ngươi có nghe nói không, gần đây trong cung có ma.”

Một người khác hứng thú hỏi: “Thật hay giả?”

“Là thật! Nghe nói ồn ào rất lớn, hơn nữa.....ai ai ai, ngươi ghé sát vào một chút.”

Người nọ hạ thấp giọng: “Nghe nói đêm qua đã chạy tới cung của Hoàng thượng luôn rồi! Vô cùng đáng sợ.”

“Sao ngươi biết?”

“Cái này không thể nói, phải giữ bí mật.”

“Không nói tới trong cung, nhưng gần đây có rất nhiều quan viên chết bí ẩn, không phải rất đáng sợ sao? Hiện tại đều nói là trời phạt, nói là đương kim thiên ....”

“A!”

Thư sinh đang nói bị đá thẳng vào bụng, liên tục lùi về sau ngã vào giá sách, giá sách rung lên, mấy cuốn sách từ bên trên rơi xuống đập vào đầu hắn.

Đồ Hòa tiến lên bóp cổ ấn hắn vào kệ sách, ánh mắt nàng vô cùng tàn nhẫn, giọng nói lạnh lẽo: “Ai cho ngươi lá gan nói những lời này?”

Mặt người đó lập tức đỏ bừng, cổ họng dồn lên, hai tay với ra cố gắng muốn kéo tay nàng ra, nhưng đẩy mấy cái cũng chỉ vô dụng.

Một thư sinh khác run rẩy đi tới quát: “Ngươi muốn làm gì? Buông hắn ra!”

Đồ Hòa liếc mắt nhìn qua, người nọ lập tức rụt chân lại, sợ hãi nuốt nước miếng, ngậm chặt miệng không dám nói một tiếng.

“Ai đang gây chuyện ở đây?”

Giọng nói của một nam nhân hơn buổi mươi tuổi vang lên, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng đầy sát khí bước nhanh tới, nhưng vừa nhìn rõ người trước mặt là Đồ Hoà lại nhanh chóng tươi cười, cúi đầu nói: “Đại lý tự khanh, sao ngài lại ở đây?”

Người này là quản sự của Tiêu Dao Các, Trần Lỗi.

Hai người kia vừa nghe người trước mặt mình là Đại lý tự khanh, người ngoài thường gọi là “Diêm Vương sống”, người bên cạnh sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, mà một người khác trong mắt cũng ngập tràn khϊếp sợ.

Trần Lỗi nói: “Ngài cứ giao bọn rắc rối này cho lão nô là được, chớ có làm bẩn tay ngài.”

Đồ Hòa buông lỏng tay ra, người nọ trượt người xuống đất, che cổ mình lại, há miệng thở dốc.

Đồ Hòa móc khăn ra lau tay: “Để hắn nói rõ là ai ở ngoài cung nói linh tinh.”

Người nọ cũng không dám thở, vội bò tới ôm đùi nàng, xin tha: “Thảo dân không dám nữa! Không dám nữa! Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Ta nói, cái gì ta cũng nói!”

Đồ Hòa đá văng hắn ra, hai mắt như lửa đốt: “Đọc sách là để tu tâm lập nghiệp, không thẹn với lương tâm. Hình phạt này là để cho ngươi nhớ kỹ, đừng có làm bẩn chỗ sạch sẽ này.”

Người kia nghe thấy hai chữ "các ngươi" liền ngẩng đầu lên, trên mặt không còn một giọt máu, thân thể rõ ràng đang run rẩy, chưa kịp cầu xin tha thứ đã bị những người khác kéo đi.

“Nói rất đúng!”

Một nam tử áo xanh từ cầu thang chậm rãi đi tới, ngọc bội trên người phát ra tiếng leng keng, hắn tươi cười rạng rỡ vỗ tay.

“Không hổ là đại tú tài chúng ta!”

“Công tử, ngài tới rồi.” Trần Lỗi gật đầu hành lễ.

“Tiếng động lớn như vậy đương nhiên ta phải xuống xem một chút.” Giải Sơ Trình bày ra vẻ muốn xem kịch vui.

“Vậy để lão nô đi thẩm vấn thư sinh kia trước.”

“Đi thôi.”

Nam tử áo xanh đi về phía Đồ Hoà, hai mắt cười híp thành đường thẳng, cười nói: “Đại tú tài tới hiệu sách này của chúng ta, ta đúng là vô cùng vui mừng.”

Giải Sơ Trình quá mức nhiệt tình khiến Đồ Hòa khó chịu: “Ta tới có chút chuyện cần ngươi giúp đỡ.”

Hắn là Giải Sơ Trình con trai độc nhất của Giải Văn Chi.

Hắn nhiệt tình trả lời: “Cứ nói đi là chuyện gì.”

“Ta nhớ rõ ngươi có một Tàng Thư Các, cất giữ rất nhiều sách quý bản độc nhất, gần đây ta phá án gặp phải một thứ không biết, muốn đến tìm xem.”

Nếu sách của Thái y viện không có ghi lại, vậy bột phấn và thuốc viên này đương nhiên không phải là món thứ thường thấy.

“Đi.”

Giải Sơ Trình sảng khoái đồng ý, dẫn đường phía trước, Đồ Hòa đi theo sau hắn.

Hắn nói: “Gần đây ngươi không tới nhà ta ăn cơm, mỗi ngày lão gia tử nhà ta đều liên tục nhắc ngươi.”

Đồ Hòa đáp: “Gần đây bận rộn.”

Hắn bày ra vẻ đã hiểu, cười nói: “Ngươi đúng là rất bận, hay là sợ phụ thân cứ liên tục nhắc ngươi, hoặc là ngươi thường xuyên tới chỗ ta cũng được.”

Đồ Hòa nghe vậy có hơi không vui, đáp lại: “Chính ngươi cũng không thường xuyên đến hiệu sách này.”

Lời này như giấu dao dính kim, Giải Sơ Trình cười ngốc: “Ta không có ở đây, Trần thúc sẽ chiêu đãi tốt cho ngươi.”