Chương 29

Hai người theo cầu thang uốn lượn lên tầng năm, lối vào của tầng năm có cách bố trí khác với bốn tầng trước đó, không mở, cửa cầu thang cũng bị khóa.

Giải Sơ Trình tháo ngọc bội trên người ra, lại không biết chạm vào chỗ bí mật nào mà ngọc bội kia chia thành hai nửa, lộ ra chiếc chìa khóa bên trong, chìa khóa này có hình dạng khác loại khóa thông thường, được chế tạo đặc biệt.

Hắn vừa mở khóa vừa nói: “Tàng thư các này ngoại trừ ta và cha ta ngươi chính là người đầu tiên đi vào.”

“Cạch” một tiếng, khóa cửa mở ra, Giải Sơ Trình đẩy cửa đi vào.

“Khoá của ngươi là đặc chế?”

“Đương nhiên, cưỡng ép phá khóa sẽ kích hoạt cơ quan trong phòng, người phá khóa nhất định sẽ chết.”

Sau khi vào vẫn phải đi thêm một tầng lầu, hai bên tường cầu thang treo mấy bức thư pháp tranh chữ, Đồ Hoà nhìn qua cũng không biết là của ai. Đi lên cầu thang tới phòng chính, căn phòng này rất rộng và cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Giá sách sắp xếp ngăn nắp, phía bên trên đều treo rèm châu, bên cạnh cửa sổ còn có một bộ trường kỷ rộng rãi, án thư, ghế ngồi đầy đủ mọi thứ, trong phòng còn đốt hương thoang thoảng, mùi gỗ khiến làm lòng người dần thả lỏng.

Giải Sơ Trình vung tay lên, tự hào nói: “Thế nào?”

“Là một nơi tốt.”

Mỗi giá sách đều có các danh mục được viết bằng chữ thảo đẹp mắt, cũng chỉ có một giá sách không viết gì.

Ánh mắt Đồ Hoà dừng lại trên kệ sách kia một lát, Giải Sơ Trình nhìn thấy còn giả vờ hỏi: “Ngươi muốn xem sách gì?”

Đồ Hòa quay lại: “Y dược hay cây cỏ cũng được.”

Giải Sơ Trình dẫn Đồ Hòa tớ hai kệ sách, y dược và thực vật đặt cạnh nhau, tổng cộng có ba hàng.

“Tất cả đều ở đây.”

Đồ Hòa đi tới kệ sách y trước, cầm một quyển sách lên đi tới bàn làm việc, cởi dây buộc ra, nhẹ nhàng trải lên bàn bắt đầu đọc.

Giải Sơ Trình để tiện cho nàng đọc sách, còn ôm hết sách đặt lên bàn cho nàng. Sau đó mới ngồi một bên pha trà, bắt đầu bỏ trà, ngâm tràn rót trà vào trong chén, đặt trong tầm tay nàng lại không bị vướng tay.

Giải Sơ Trình cũng tìm một quyển sách đọc gϊếŧ thời gian, Đồ Hoà không nói rõ ràng với hắn có lẽ cũng không muốn nghi ngờ hắn, hắn hiểu cho nên cũng không hỏi nhiều.

Đồ Hòa tìm hết quyển này đến quyển khác.

Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa vang lên giọng của Trần Lỗi: “Công tử, tới giờ rồi.”

Giải Sơ Trình nói với Đồ Hoà: “Ta có chút việc phải ra ngoài.”

“Được.”

Hắn nhìn nàng đang đọc sách nghiêm túc, đứng dậy đi ra ngoài ngoài,vừa đi đến cửa lại quay đầu nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm, không được đi, chờ ta.”

Đồ Hòa tiếp tục đọc sách cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Giải Sơ Trình rời đi.

Nơi này có rất nhiều sách, hơn nữa bên trong còn ghi lại những thứ nàng chưa từng nhìn thấy trước đây, nàng cảm thấy vô tình thú vị nhưng vẫn chưa tìm được ghi chép về bột phấn hay thuốc viên.

Sắc trời dần tối, căn phòng cũng tối đi, nàng đọc sách liên tục lúc này mới nhận ra mình đã ngồi ở đây gần cả ngày, cổ nàng không đυ.ng tới còn được, bây giờ đυ.ng vào vừa nhức lại vừa đau.

Nàng cầm sách đứng dậy, hoạt động thân thể đã cứng đờ, ôm một chồng sách mới tới.

Thời gian đã không còn sớm, Giải Sơ Trình vẫn chưa trở về, nhưng nàng không nỡ bỏ nhiều sách như vậy, không biết Giải Sơ Trình có thể cho nàng mượn mấy quyển….

Nàng đọc sách nghiêm túc, không nhận ra Giải Sơ Trình đã quay về.

Giải Sơ Trình vừa đi vào, phát hiện trong phòng có hơi tốt lại bắt đầu lải nhải: “Sao ngươi đốt có cây đèn như vậy, không đau mắt sao?”

Hai tay hắn xách hai hộp đồ ăn, đặt lên bàn trước, mới đốt hết đèn trong phòng lên, căn phòng cũng sáng hơn rất nhiều.

Hắn đốt đèn xong quay lại bàn ăn, mở hộp đồ ăn bày ra bàn: “Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi trước đã, nhanh tới ăn cơm.”

Đồ Hòa vừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền cảm thấy đói bụng

Giải Sơ Trình lấy cá lát, ngỗng yên chi, tuyết y hồng sa, canh tuyết tễ, còn có một canh thịt dê trong hộp ra.

Đồ Hòa đi tới ngồi xuống, Giải Sơ Trình múc một chén canh tuyết tễ đặt trước mặt nàng, nói như bán bảo bối: “Món này ngươi thích, ta còn đặc biệt tới Thái Bình đại tửu lầu đi mua.”

Thái Bình đại tửu lâu ở phường Thái Bình, Tiêu Dao Các ở phường Tuyên Dương, hai nơi này cách nhau rất xa.

Mỗi lần nhận được loại quan tâm đặc biệt này Đồ Hòa đều không biết làm sao.

Mùi hoa phù dung tràn vào mũi, nàng uống một ngụm, thơm ngọt mềm mại, lại tươi mát vô cùng.

“Đúng rồi, Trần thúc nói với ta thư sinh kia đã khai ra, hắn nói là một người gọi là Từ công công nói ra.

Từ? Nàng nhớ rõ Trần Xuyên từng nói bên cạnh Xuân Hoa có một người bạn tốt họ Từ.

Giải Sơ Trình nhìn mắt nàng có hơi đỏ lên, đoán được cả buổi hôm này nàng đều không nghỉ ngơi, mới hỏi: “Tìm được thứ mình muốn chưa?”

“Chưa.”

Suy nghĩ một hồi, hắn mới nói: “Có thể nó ta biết ngươi đang tìm gì không? Để xem ta có biết hay không, dù sao ta cũng đã xem gần hết sách ở đây rồi.”

“Có thể là một loại dược liệu đi, bột phấn màu đỏ nhạt, mùi rất giống mùi hoa đào, ta đoán nó có khả năng gây ra ảo giác.”

Nàng không tin bọn họ thật sự gặp được người đã mất, sau đó nàng nhớ kỹ lại, những lời Xuân Hoa vẫn luôn lẩm bẩm ngày đó, nàng có thể cảm nhận được người Xuân Hoa nhìn thấy không phải nàng và Lý Quan Kỳ, mà là người khác.