Chương 30

Nàng cũng chỉ muốn thử một lần, không ngờ, sắc mặt Giải Sơ Trình lại tối sầm, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ngươi chắc chắn?”

Nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ như thật sự biết gì đó, nàng lấy túi thơm trên người ra đưa cho hắn, Giải Sơ Trình nhận lấy lúc nhìn thấy bột phấn bên trong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Ngươi mang cái này bao lâu rồi?”

Đồ Hòa không biết tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy, cẩn thận trả lời: “Không lâu, hôm nay mới bắt đầu mang theo, không đến một ngày.”

Giải Sơ Trình đóng chặt túi thơm lại, ném ra một chỗ cách xa Đồ Hòa: “Không được mang theo thứ này.”

“Ngươi biết nó?”

“Đây là Nam Mộng hương!”

“Nam Mộng hương?”

Đồ Hòa cẩn thận nhớ lại, hình như nàng chưa từng nghe đến thứ này.

Trong lòng Giải Sơ Trình vẫn không dám chắc chắn, hắn thật sự không dám tin Nam Mộng hương lại có thật trên đời, hắn đứng dậy đi tới chỗ giá sách không viết tên.

“Không được, ta phải xác nhận lại.”

Đồ Hòa đi theo, bàn tay Giải Sơ Trình lướt qua từng quyển, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới tìm kiếm thứ gì đó, cũng nhớ như vậy mà nàng có thể nhìn thấy một phần giá sách. Sách lộ ra ngoài không phải đều nhìn rõ tên, nàng còn nhìn thấy một loại giấy viết màu hồng phấn là Tiết đào tiên, bên trên có viết chữ của Giải Văn Chi, chỉ là nàng không ngờ lão sư lại thích dùng loại giấy viết này. Khiến nàng bất ngờ chính là bên trong còn có trống bỏi của trẻ con và quần áo được gấp gọn gàng, nàng nhìn qua quần áo có hơi quen mặt, vừa định tới gần nhìn xem.

“A! Tìm được rồi.”

Giải Sơ Trình lấy một quyển sách nhìn qua đã rất cũ từ hàng thứ hai ra, ngoài bìa đã có thể nhìn thấy dấu vết bị sâu mọt làm hỏng.

Đồ Hòa dừng chân, thu ánh mắt lại.

Giải Sơ Trình lắc quyển sách trên tay: “Được rồi.”

Hắn đi tới bên cạnh án thư, tay chân nhẹ nhàng mở sách ra.

“Đây là cái gì?”

Giải Sơ Trình phát hiện ra không biết trên bàn đã xuất hiện một bức họa từ khi nào.

“Đây là chân dung ta vẽ nghi phạm.”

“Ừ.”

Giải Sơ Trình thu hồi ánh mắt, nhanh chóng xem qua cuốn sách trong tay: “Tìm được rồi.”

Đồ Hòa đi qua, phát hiện chỗ hắn chỉ, viết ba chữ “Nam Mộng hương”, phía sau còn giới thiệu cả đặc tính.

Nam Mộng Hương còn được gọi là hoa âm dương, thích môi trường tối ẩm, thời gian ra hoa dài, hoa được dùng trực tiếp làm thuốc giảm đau, tuy nhiên nếu hấp, sấy khô và nghiền nhỏ làm thành bột cũng có tác dụng giảm đau, nhưng cũng có tác dụng gây nghiện tạo ra ảo giác, sau bốn lần hấp và bốn lần phơi sẽ thu được một loại bột màu đỏ đậm, sau chín lần hấp và chín lần phơi sẽ thu được một loại bột có màu đỏ nhạt. Trong đó thuốc bột màu hồng nhạt có tác dụng mạnh hơn, sẽ khiến người dùng phát điên và trở nên cực kỳ hung hãn. Nhỡ rõ tuyệt đối không được dùng thuốc này cùng với nhung hươu vì có thể gây ra các triệu chứng từ chóng mặt, nôn mửa cho đến tử vong, ruột của người chuyển chuyển sang màu đen. Loài hoa này cực kỳ khó trồng...

Phần sau lại không còn nguyên vẹn.

“Chậc, lúc ta lấy được sách này cũng chỉ có như vậy.”

Đồ Hòa nhìn chằm chằm hai chữ nhung hươu, nàng nhớ rõ bên trong thành phần thuốc bổ không có nhung hưu.

Chẳng lẽ thuốc bổ chỉ lấy ra để che mắt?

Giải Sơ Trình không phát hiện ra Đồ Hoà đang suy nghĩ, nói: “Đúng là Nam Mộng hương, trách không được ngươi không tìm thấy, loại thuốc này đã bị cấm từ thời Đại Tùy, Ngươi có biết vì sao không?”

Đồ Hòa đang suy nghĩ chỉ tùy tiện nói: “Không biết.”

Giải Sơ Trình nói: “Đại Tùy từng có một công chúa tên Nam Thường, dung mạo xinh đẹp lại mắc bệnh đau đầu. Theo độ tuổi lớn lên cơn đau càng thường xuyên, dữ dội hơn, thuốc uống lúc trước đều mất đi tác dụng. Sau đó nàng gả cho Vĩnh Ninh công quyền khuynh triều dã lúc đó, Vĩnh Ninh công coi nàng như mạng, không muốn nhìn thấy nàng chịu khổ nên tìm đủ mọi cách tìm thuốc, cuối cùng cũng chờ được người tới Tây Vực tìm được Nam Mộng Hương về. Nam Thường dùng thuốc này vô cùng hiệu quả, sau khi uống thuốc thật sự đã không còn đau đầu, sau đó được người Tây Vực hướng dẫn, trong phủ bọn họ bắt đầu trồng Nam Mộng hương. Nhưng thời gian lâu dần, loại hoa đơn thuần đã không thể ngăn cơn đau, người Tây Vực lại đề nghị dùng cách chưng lên, lúc đầu cũng rất hữu hiệu, nhưng niềm vui chẳng tày gang, công chúa càng uống càng điên khùng, Vĩnh Ninh công muốn dừng loại thuốc này lại, nhưng công chúa đã không thể bỏ được, chỉ cần không uống thì không chỉ đầu mà toàn thân đều đau, vô cùng thống khổ.”

Đồ Hòa không biết đã bị câu chuyện này mê hoặc từ lúc nào: “Sau đó thì sao?”

“Vĩnh Ninh công không muốn nàng chịu khổ lại cho nàng tiếp tục uống thuốc, công chúa càng ngày càng điên bắt đầu gϊếŧ người, người trong phủ đều vô cùng sợ hãi, chuyện không thể giấu được kinh động đến cả hoàng đế và các quan viên. Đúng lúc này phủ Vĩnh Ninh công lại cháy lớn không một ai còn sống. Lúc đó có người nói là công chúa nổi điên đốt lửa, nhưng cũng có người nói là Vĩnh Ninh công không muốn người mình yêu chịu khổ, cũng không muốn có người chỉ trích nàng nên dùng một mồi lửa hóa giải tất cả.

Hóa ra Vĩnh Ninh công nổi danh lúc bây giờ từng chinh chiến sa trường, gϊếŧ muôn vàn kẻ địch, đại công thần như vậy lại chỉ được ghi mấy dòng ít ỏi trong sử sách hóa ra lại vì như vậy.