Chương 02

Trên sân khấu không có ghế ngồi, Hàn Triết đứng có chút mỏi bèn dựa vào tường. Phong cách âm nhạc của vị DJ này quá mạnh mẽ, sự ầm ĩ này làm anh nhức hết cả đầu, ngực cũng tức đến khó thở, định uống hết rượu trên bàn thì sẽ rời đi ngay.

Nhưng lúc này một cô gái khác lại tiến đến.

Mắt hạnh môi hồng, gương mặt mềm mại ưa nhìn, đôi đồng tử như hai viên san hô quý giá dưới đáy biển phản chiếu ánh đèn trong quán bar, phát ra luồng ánh sáng ma mị.

Cô không trang điểm đậm như mấy cô gái khác, nhưng trang phục lại vô cùng ấn tượng.

Dưới lớp váy nhung màu đỏ rượu vừa đủ che mông là đôi chân thon dài, đôi bốt đen cao quá đầu gối, chỉ để lộ một phần da đùi trắng nõn thu hút sự chú ý.

Cổ áo lông trắng như tuyết che nửa trên ngực nhưng vẫn không thể che được khe rãnh bắt mắt, mái tóc màu nâu hạt dẻ dài đến vai cũng không thể che được vết lõm nông nơi xương quai xanh.

Cô cũng đội một chiếc mũ Giáng Sinh.

Tại nơi xa hoa trụy lạc này hai người chăm chú nhìn nhau một hồi, Hàn Triết nhìn ra ý đồ của cô, chủ động mở miệng hỏi: “Đêm nay bán rượu phải không?”

Nhóm người hâm nóng bầu không khí chẳng kiếm được bao nhiêu dù có tung tăng cả đêm đi nữa, nhưng nếu họ bán rượu thì có thể thu thêm được chút đỉnh.

Giọng anh có hơi lớn, nhưng trong hoàn cảnh cực kỳ ồn ào như hiện tại, nếu không nói lớn thì sợ là đối phương không nghe được.

Cô gái mặc váy đỏ đi hai bước đến đứng bên cạnh anh, ghé sát môi vào tai anh, nhẹ nhàng hỏi: “Chưa đến lúc.”

Lỗ tai bỗng nhiên như bị ngọn lửa liếʍ qua, tự dưng cả gương mặt và cổ của Hàn Triết nóng đến bỏng rát.

Nhưng Hàn Triết rất nhanh lại cảm thấy giọng nói của cô gái rất dễ nghe, sạch sẽ trong trẻo, không hề cố tình nói giọng điệu đà nũng nịu, cũng không khàn khàn giống kiểu bị rượu ăn mòn.

Lúc ăn tối anh đã uống một chai rượu vang lớn, hiện tại còn thêm hai ly Whiskey vào bụng, có cảm giác hơi say, anh lắc lắc ly rượu rồi chồm người tới gần cô: “Cô muốn tôi mua mở hàng loại nào?”

“Anh đến một mình à, loại nào cũng được, không cần chọn loại đắt hay combo gì đâu.”

Hàn Triết híp mắt lại, cười nhẹ một tiếng.

Không lợi dụng việc anh lần đầu đến đây mà dụ mua mấy loại đắt để kiếm chác, tính tình rất thành thật.

Như cô gái mong muốn, anh chỉ mua một chai Sogdon 40 Years.

“Cô làm ở đây, hưởng bao nhiêu phần trăm?” Hàn Triết rót thêm rượu vào ly cho cô.

“Một nửa.”

Cô gái nhấp một ngụm rượu, ngập ngừng hỏi: “Tôi uống cùng anh hai ly trước nhé? Hay anh muốn chơi xúc xắc luôn?”

“Trước?” Hàn Triết nhạy bén nắm bắt được một từ quan trọng nhất trong lời nói của cô, không biết đã đυ.ng phải sợi dây thần kinh nào của anh, anh khàn giọng hỏi: “Lát nữa cô phải đi sang phòng bao khác sao?”

“Hả? Xin lỗi tôi không nghe rõ, vừa rồi anh nói gì thế?”

Âm thanh hiện tại quá lớn, cô gái hơi nghiêng người về phía anh, dùng ngón tay vén mái tóc dài ra sau tai, lộ ra vành tai trắng mịn.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Hàn Triết có thể thấy được dái tai tròn trịa hình giọt nước của cô, không xỏ khuyên tai hay bất kỳ hoa tai cầu kỳ nào khác.

Trước khi đến đây, có lẽ cô đã uống chút rượu, hai má ửng đỏ, môi hồng ướŧ áŧ lấp lánh, nhưng Hàn Triết lại phát hiện cô còn không thèm tô son.

Thói quen thân thể trong nhiều năm qua bảo anh phải lùi lại, nhưng hai chân dường như bị đóng đinh dính chặt trên mặt đất, không thể di chuyển.

Âm nhạc khuấy động dòng điện lưu trong máu anh, không ngừng bơm máu đến trái tim, đập điên cuồng theo nhịp trống.

Có vài tiếng hú hét gầm rú bên tai, hãy nhìn những người xung quanh bạn! Bạn cũng nên điên cuồng giống họ đêm nay!

Nương theo cơn say, cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm, môi gần như áp sát vào tai cô: “Ở đây ồn quá, chúng ta đổi địa chỉ khác nói chuyện nhé?”

Quá thân mật, quá gần so với khoảng cách lịch sự giữa nam và nữ trong lần đầu gặp mặt.

Nhưng cô gái cũng không hề trốn tránh.

Hàn Triết nói xong liền lùi lại, thấy cô chỉ hơi hơi nhún vai, đôi mắt hạnh nhân sáng lấp lánh tựa sao trời, cô cong môi cười: “Muốn qua đêm hả anh trai?”

***

Bαo ©αo sυ đi kèm với vali lúc này phát huy tác dụng.

Cô gái rất thành thật, phục vụ cũng nghiêm túc và cẩn thận. Hàn Triết nghe bọn Tất Vi Phong khoác lác là kỹ năng “thổi kèn” rất điêu luyện, mấy từ này anh cũng quá quen thuộc, còn có “sóng đẩy độc long” gì gì đó, nhưng trải nghiệm súng thật đạn thật thì anh vẫn là lần đầu tiên.

Bối rối như lần đầu được làm anh trong gia đình, khi đầu lưỡi của cô gái liếʍ đến chỗ đó của mình, anh đã sợ đến mức lảo đảo một bước.

Cô gái nhịn không được cười ra tiếng, đi tới trước mặt anh, ngoan ngoãn cúi xuống ngậm lấy du͙© vọиɠ đang sưng to của anh.

Trước đó Hàn Triết đã giải thích với khách sạn là anh thuê phòng để ngỏ lời cầu hôn, vì thế qua khung cửa sổ trong phòng khách có thể nhìn ra biển, còn bố trí một góc cầu hôn nhỏ ngoài đó với các loại bóng bay hồng trắng.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ thì trải một trái tim được xếp bằng những cánh hoa hồng đỏ tươi, trông buồn cười thật sự.

Cồn tác dụng chậm dần thấm vào đầu, anh đẩy cô gái nằm ra giường, hai mắt đỏ như máu tiến vào từ sau lưng cô, tiếng da thịt va chạm vang lên dồn dập và rõ ràng.

Anh làm quá nhiều cho màn dạo đầu, cô gái cũng không cằn nhằn hay oán trách lấy nửa câu, chỉ lặp lại hai từ ‘anh trai’ hết lần này đến lần khác, giọng mềm mại như rót mật vào tai.

Hàn Triết nghĩ, nhất định là liên quan đến rượu, nếu không, làm sao có thể cảm giác được cô gái bị anh ra vào dưới thân, bị cánh hoa hồng dính đầy người, cũng đang rất đau.



Sau khi tắm xong, Hàn Triết nhìn vào gương kiểm tra xem trên người có vết thương nào không, sau khi tỉnh rượu lại bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi, nếu đối phương mắc phải một số bệnh khó nói thì phải làm sao?

Vừa đánh răng anh vừa cố gắng nhớ lại những hình ảnh mông lung tối hôm qua.

Hẳn là…anh không có hôn môi với cô gái kia nhỉ?

Tuy nhiên, bọn Tất Vi Phong từng nhắc qua, có khá nhiều người đón khách bên ngoài, nhưng họ thực sự không muốn hôn môi với khách hàng.

Khi Hàn Triết bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn chưa được sấy khô, rèm cửa phòng ngủ đã được kéo ra, ánh nắng tràn ngập cả căn phòng.

Cô gái mặc chiếc váy tối qua vào, vừa ngáp vừa kéo đôi bốt lên qua đầu gối, ngủ cả một đêm nên mái tóc xoăn có chút lộn xộn, phồng lên như bánh mì nướng tẩm mật ong dưới ánh mặt trời.

Những hạt bụi li ti bay lơ lửng theo tia nắng, như những hạt phấn rơi xuống đỉnh đầu cùng vành tai gần như trong suốt của cô.

Hàn Triết vừa căng thẳng vừa xấu hổ, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, phân vân không biết có nên hỏi cô có muốn rời đi lúc này hay không.

Chưa kịp nói lời nào, cô gái đã lên tiếng trước: “Tôi đi trước đây, chiều này tôi có tiết trên trường.”

“À, à…”

“Vậy, anh thanh toán bằng chuyển khoản Wechat hay Alipay?”

“Chuyển qua Alipay cho cô.”

“À ok.”

Lúc quét mã QR, giao diện app hiện lên ảnh đại diện Alipay của cô, là một nhân vật phản diện trong phim hoạt hình.

Hàn Triết không nhìn kỹ, nhưng lại nhớ tên cô rất rõ.

Cốc Âm Kỳ.

Sau khi chuyển khoản xong, Hàn Triết cuối cùng cũng hỏi ra thắc mắc mà bấy lâu nay luôn rối rắm trong lòng anh: “Ừm, hiện tại mà nói ra cái này thì có hơi ngượng ngùng, nhưng tôi vẫn phải cô một chút, gần đây nhất cô có…à…làm báo cáo sức khỏe không?”

Cốc Âm Kỳ ngước mắt nhìn anh.

Hàn Triết nhìn cô vài giây, sau đó nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

“Có, tôi vừa mới xét nghiệm máu vào tuần trước, anh yên tâm nhé.”

Cốc Âm Kỳ mở album ra, lướt lướt hai cái, tìm ảnh chụp kết quả kiểm tra rồi đưa cho anh xem, còn tốt bụng ‘nhắc nhở’: “Tôi thấy anh cũng không phải là người thường xuyên ra ngoài chơi, lần sau đừng tùy tiện hẹn đối phương qua đêm như vậy, nhỡ họ là yêu ma quỷ quái cao thâm sợ anh khó phân biệt được.”

Hàn Triết nhanh mắt nhìn lướt qua kết quả báo cáo, sau đó trả điện thoại lại cho Cốc Âm Kỳ, hỏi ngược lại cô: “Vậy còn cô? Là yêu ma hay quỷ quái?”

Cốc Âm Kỳ đi đến phòng khách, nhặt áo gió và túi xách hình bông hoa trên sô pha lên, dưới chân cô là chiếc mũ Giáng Sinh đang nằm trên sàn.

Cô nhặt mũ lên, khoa tay múa chân ngay chóp mũ một chút, rồi cười cười: “Tôi là ông già Noel tặng quà cho anh tối qua nha.”